Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu không vui hỏi, cả người lại cảm thấy phiến muộn, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ không vui.
Cảm xúc của anh luôn đặc biệt như vậy
“Không có mà, em sẽ nói chuyện với mẹ anh, em sẽ cố gắng làm cho mình xứng với anh.” Thời Tiểu Niệm cắn môi nói.
“Vậy sao em còn chưa ngủ được? Còn đang nghĩ đến Mộ Thiên SOư sao?”
Cung Âu hỏi.
“Có một chút, không có tin tức của Thiên Sơ thì em mãi vẫn không thể nào an tâm được.” Thời Tiểu Niệm nói, âm thanh dịu dàng, nhưng lúc thấy Cung Âu lại càng bất mãn liền nói: “Nhưng mà mẹ anh, lúc đối mặt với bà ấy, em có cảm giác như chuẩn bị thi đạihọc.”
Cung Âu giật mình.
“Anh ở nước ngoài cho nên sẽ không hiểu được cảm giác lúc thi đại học.” Thời Tiểu Niệm nói, bộ dạng chân thành: “Năm đó em thi đại học rất khẩn trương, sợ thi không qua, sợ làm sai đề, sợ làm sai…”
“Khẩn trương nhiều như vậy làm gì? Đọc chậm cũng khẩn trương, thi vào đại học cũng khẩn trương!” Cung Âu khinh thường nhìn cô.
“……”
Thời Tiểu Niệm im lặng, anh có thiên phú cường đại xuất thân như vậy đương nhiên không hiểu nỗi khổ tâm của cô.
Cô khẩn trương chứ không phải là cố gắng, sợ rằng cho dù cố cũng vô dụng.
Cô thật sự bị lời của Cung phu nhân dọa sợ, CUng phu nhân nói, kết cục đã định, những lời này làm cho cô tự ti hơn.
“Này! Tiểu Niệm, đã bao giờ ngắm sao ở trong rừng chưa?” Đột nhiên Cung Âu hỏi, kéo đề tài xa tận Thái Bình Dương.
“Không.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
“Đi, mang em đi xem.” Cung Âu từ trên giường ngồi xuống, kéo cô đi.
“Ngắm sao hả?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc: “Hiện tại sao?”
Anh nói đùa sao?
“Hiện tại.”
Cung Âu kéo cô lên, Thời Tiểu Niệm đi giày qua loa đã bị Cung Âu kéo chạy ra ngoài.
Ban đêm ở pháo đài cực kì yên tĩnh, nhóm người hầu đều đã ngủ, chỉ có vệ sĩ ở bên ngoài tuần tra, thấy bọn họ ra ngoài, vệ sĩ ngạc nhiên, cúi đầu chào bọn họ.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo đi, sắc trời rất tối, ánh trăng yếu ớt.
Cung Âu nắm tay kéo cô vào rừng, đi vào rừng, ánh trăng càng mờ, hầu như giơ tay lên không thấy được năm ngón tay, Thời Tiểu Niệm sợ tối, lập tức ôm tay anh.
Cung Âu rũ mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên: “Yêu thương nhung nhớ sao? Muốn làm ở trong này sao?”
“Xuống địa ngục đi.” Thời Tiểu Niệm đối với suy nghĩ tà ác của anh không thể nào châm chọc, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay anh: “Nơi này tối quá, chúng ta trở về đi.”
“Đi qua đây với anh.”
Cung Âu ấn đồng hồ nơi cổ tay, ánh sáng lóe ra, thì ra là một chiếc đèn pin nhỏ, ngọn đèn chiếu về phía trước, xung quanh không còn tối nữa.
Thời Tiểu Niệm bị anh kéo vào trong.
Khu rừng này luôn được người Cung gia quét dọn sạch sẽ, bởi vì sạch sẽ cho nên không có cành lá mọc toán loạn.
Ban đêm lá cây có đong sương, giọt sương rơi xuống rơi trên vai cô, lành lạnh, mang theo mùi hương của cỏ cây.
Cung Âu và Thời Tiểu Niệm càng đi càng xa, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói: “Chúng ta về đi, trong rừng còn thấy được sao?”
Mùa này cây cối phát triển rất tốt, là cây xanh tốt, trên đỉnh đầu bọn họ kết thành lưới, không thể ngắm được sao.
“Đi theo anh sẽ biết.”
Cung Âu nắm tay cô vào trong, hai đôi giày giẫm trên mặt đất đều dính bùn.
Thời Tiểu Niệm không thể khuyên được anh đành phải đi theo.
Lâu sau Cung Âu mới dừng lại, nói: “Đến rồi!:
Thời Tiểu Niệm vẫn đang chú ý dưới chân, chỉ thấy phía trước là mảnh đất trống, phía xa có một gốc cây đổ xuống.
Hình ảnh trước mắt hình như đã từng thấy.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, rốt cuộc cũng nhớ lại: “Không phải chỗ trước kia anh để cho em tự sinh tự diệt sao?”
Lúc mới bị trói đến pháo đài Đế quốc, cô nói một câu trêu tức Cung Âu liền bị vứt vào rừng rậm, không ăn không uống chỉ có thể ở đây.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trầm xuống, oán hận nhìn Cung Âu.
“Nhìn gì mà nhìn, không phải không để em phải chết ở đây hay sao?”
Cung Âu nắm lấy gương mặt cô.