“Xem ra anh còn nhớ chuyện tốt mình làm nha.” Thời Tiểu Niệm hơi trào phúng: “Em thật sự hận chết anh rồi.”
Hiện tại nhớ tới liền tức giận.
Tuy giờ anh đối với cô rất tốt nhưng lúc trước nếu cô bị chết đói thật thì còn có hiện tại này sao.
Cung Âu nhíu mày: “Không phải hiện tại em đã yêu chết anh rồi sao?”
“Em làm gì có.”
Thời Tiểu Niệm phủ nhận.
“Lại nói anh đã giết hết mấy tên hung thủ đó, báo thù cho em rồi!” Cung Âu luôn làm cho mình là người siêu phàm.
“Hung thủ?” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, khó hiểu: “Anh tự sát sao? Hiện tại anh là hồn mà sao?”
“Bốp!” Cung Âu vỗ đầu cô một cái, đôi mắt đen bóng trừng cô: “Anh là nói anh giết hết hung thủ đã vây khốn em!”
Nói xong Cung Âu nắm tay cô, chỉ chỉ phía trước.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn ngón tay anh chỉ, nhất thời ngạc nhiên đến ngây người, chính là đám cây bị chặt đi, trên đó không còn một cành cây nào nữa.
Giống như một cái sân siêu lớn.
Từ chỗ này nhìn lên vừa lúc có thể thấy được đầy sao trên trời, khi gần khi xa, không khí sạch sẽ, giống như không nhiễm bụi trần, ánh sáng như hòa từ trên cao chiếu xuống, hư ảo phiêu giật.
“Đẹp quá!”
Thời Tiểu Niệm cảm khái, đi về phía trước, đi vào nơi phát sáng, giơ tay lên, ngón tay đung đưa, chạm vào tia sáng bên cạnh, có ảo giác như sắp xuyên không.
“Đẹp đúng không?” Cung Âu nhướn mày đắc ý, tắt ngọn đèn nơi đồng hồ: “Đây là cái anh mới làm ra.”
Thời Tiểu Niệm nhìn từng chùm ánh sáng, nhếch môi cười.
Trong phút chốc kí ức không vui trong đầu cô đều bị xóa hết.
Thời Tiểu Niệm đi tới nơi phát ra chùm ánh sáng, ngồi xuống gốc cây bị gắt, chân váy chạm đất, cô đưa mắt nhìn sao trên trời, nhất thời cảm tháy vui vẻ thoải mái.
Trong lòng sầu lo không còn nặng trịch nữa.
“Chỗ này thật sự rất đẹp.” Thời Tiểu Niệm nhịn không được cảm khái.
Từ trong rừng bay ra mấy con đom đóm, mang theo ánh sáng lập lòe bay qua bay lại, làm cho người ta có cảm giác muốn đặt mình vào thưởng thức cảm giác lãng mạn.
Cung Âu ngồi xuống cạnh cô, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, càng nhìn càng vui, trực tiếp nói: “Làm gì đẹp bằng em.”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh.
“Thời Tiểu Niệm, sao em lại xinh đẹp như vậy?” Cung Âu nhìn cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Anh phát hiện em càng ngày càng xinh đẹp, ngay cả tóc cũng rất đẹp!”
Nếu là người khác khen cô Thời Tiểu Niệm sẽ cảm thấy lâng lâng.
Nhưng Cung Âu thì… từ khi anh tang bốc khả năng nấu ăn của cô đến tận trời cô không còn tin tưởng vào cái tiêu chuẩn thưởng thức của anh nữa rồi.
Anh cứ hoang tưởng thôi.
Anh cảm thấy đúng thì chính là đúng, không đúng thì sẽ là không đúng.
“Ừ, anh càng nhìn em thì càng vừa mắt.” Cung Âu nói xong lại nhéo cằm cô, gương mặt của cô bị đẩy đi đây lại, cuối cùng xác nhận: “Ừ, rất thuận mắt.”
‘…”
Thời Tiểu Niệm cảm thấy sự cố chấp mạnh mẽ đó của cô thật sự rất bất đắc dĩ, đẩy tay anh ra, nghiêng người dựa đầu vai anh, nhìn sao trên trời: “Cung Âu, sao anh có thể nghĩ ra nơi lãng mãn như thế này?”
Nhưng trên người anh không tìm thấy một chút tế bào lãng mạn nào.
Mắng chửi người, hại người thì có cả một đống.
“Không phải mấy hôm nay không vui sao?” Cung Âu hừ lạnh, nếu không làm cho cô vui vẻ thì sao anh có thể làm nhiều chuyện nhàm chán như vậy.
Thì ra là vì cô.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm càng cảm động, giơ tay lên, một con đom đóm nho nhỏ bay qua ngón tay cô, không đậu lại.
“Cảm ơn anh, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm cảm kích.
“Anh đã từng nói không cho phép nói cảm ơn.” Cung Âu bất mãn nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng lên, đưa tay nâng mặt anh, thân thể nhướn lên hôn lên môi anh, ánh mắt Cung Âu tối lại, lập tức đảo khách thành chủ, ôm lấy eo cô, nụ hôn trở nên bá đạo hơn.
Triền miên vướng mắc, Cung Âu để cô ngồi lên chân mình để cho nụ hôn của anh càng sâu hơn.
Hai tay Thời Tiểu Niệm ôm cổ anh, đôi mắt sáng ngời nhìn gương mặt anh tuấn của anh: “Cung Âu, em sẽ cố gắng, cố gắng vì anh.”
“Thật sự sao?”
Cung Âu nhíu mày.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu: “Dù trước mắt có hai ngọn núi lớn, bào còn mỗi đôi chân.”
Không mòn đến chết cô liền không buông tay.
“Ai muốn em phải bào núi, hiện tại chuyện trước mứt chỉ cần em cố gắng vì anh!” Cung Âu nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy, yết hầu chuyển động, hô hấp nặng nề.
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Chúng ta làm một lần trong rừng đi, em chủ động.”
Cung Âu nói xong đột nhiên tròng mắt sáng lên, đầy dục vọng.
Từ khi cô nói yêu anh, anh vẫn chờ đến một ngày cô chủ động.
“…”
Thời Tiểu Niệm quẫn bách, đánh anh một cái: “còn thể sát phong cảnh ở nơi lãng mạn như vậy hay không?”
Người đàn ông này thật là… đầu óc bị cái gì khống chế thế không biết.