Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 440: Chương 440: Chương 238: Cô không xứng làm bạn gái nó 2




Thời Tiểu Niệm giật giật môi, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu: “Con biết rồi, phu nhân.”

“Ừ.”

La Kỳ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ rồi lập tức biến mất.

Trừ phi là thiên tài, bằng không một người trống không không thể thăng cấp thành danh môn thục nữ trong vòng ba tháng.

“Thời Tiểu Niệm.” Một tiếng gào truyền đến.

La Kỳ ngồi trên ghế sofa nhíu chặt lông mày, lại như đứa con trai này của bà, 28 tuổi rồi cũng không có chút khí chất quí tộc sao.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu một mặt buồn bực xông tới, trực tiếp chạy đến trước mặt cô, không vui trừng mắt cô: “Sao em còn chưa làm bữa sáng cho anh? Anh đói rồi.”

Sáng sớm không ăn được bữa sáng cô làm, cả người anh đều nóng nảy.

“Bây giờ em đi làm.”

Thời Tiểu Niệm khẽ nói.

“Nghe nói ba bữa ăn của Cung Âu đều do Thời tiểu thư chuẩn bị, nếu Thời tiểu thư không ngại có thể chuẩn bị một phần cho tôi không?” La Kỳ từ ghế sofa đứng lên mỉm cười nói.

“Được, phu nhân.” Thời Tiểu Niệm gật đầu.

“Phu nhân là tên mẹ à?” Cung Âu đứng đó ánh mắt lẫm liệt, lạnh lùng nhìn La Kỳ: “Mẹ, con nói, mẹ đừng bắt nạt người phụ nữ của con.”

Thời Tiểu Niệm âm thầm nắm lấy tay Cung Âu.

Cung Âu lập tức cầm ngược lại tay cô, mười ngón liên kết, đôi mắt đen vẫn không vui trừng mắt La Kỳ.

“Con giận mẹ?”

La Kỳ nhìn Cung Âu, âm thanh ôn nhu, giọng nói có chút bất mãn.

“Phải, mẹ bắt nạt người phụ nữ của con, con đau lòng.” Cung Âu lẽ thẳng khí hùng nói.

La Kỳ hơi bất đắc dĩ nhìn anh, thỏa hiệp anh, không dễ dàng bốc lên tính xấu của anh, quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Thời tiểu thư, sau này cô gọi tôi là bác gái đi.”

“Dạ, biết rồi, bác gái.”

Thời Tiểu Niệm thuận theo, nặn nặn tay Cung Âu, lôi kéo anh đi ra ngoài.

Trong phòng ăn hoa lệ sạch sẽ, La Kỳ đã đổi một thân chính trang, ngồi xuống trước bàn ăn, cùng Cung Âu trò chuyện.

Cung Âu không hứng lắm, không ngừng quay đầu nhìn ngoài cửa, chờ bữa sáng tới.

Chỉ chốc lát sau, Phong Đức mang theo người giúp việc đi tới, mỗi người bưng cái đĩa, cái mâm trên tay, đặt xuống từng phần.

La Kỳ liếc một chút, trên bàn tất nhiên là bữa sáng kiểu Trung Quốc, bánh bao, sủi cảo đều có, hiển nhiên là dùng món tráng miệng, phỏng chừng là món ăn của gia đình bình thường mà thôi.

Thời Tiểu Niệm sau khi bận rộn bước tới, ngồi xuống cạnh Cung Âu.

La Kỳ không có khẩu vị gì, người giúp việc bên cạnh gấp một miếng sủi cảo cho bà, La Kỳ cầm dao nĩa ưu nhã cắt.

Bỗng nhiên nghe được một âm thanh quái dị truyền đến.

La Kỳ ngước mắt, chỉ thấy Cung Âu gắp một miếng sủi cảo, trực tiếp bỏ vào miệng, cắn xuống một cái, tướng ăn tao nhã cũng bị tiếng vang cắn ra nước này làm hỏng mất.

La Kỳ hơi ngạc nhiên mà nhìn.

Sau đó, bà thấy Cung Âu cấp tốc tiêu diệt bữa sáng trên bàn ăn, một cái một, tất cả đều nuốt vào trong bụng, tốc độ trên tay cực nhanh.

Bữa sáng trong nháy mắt bị tiêu diệt đi một nửa.

Khuôn mặt mỹ lệ của La Kỳ nhất thời dại ra.

Thời Tiểu Niệm e ngại có La Kỳ ở đây khó nói anh, bữa sáng ngày càng ít, không nhịn được kéo ống tay áo Cung Âu: “Anh đừng ăn, ăn nữa đối với dạ dày không tốt.”

Anh luôn yêu thích ăn uống quá độ.

“Câm miệng! Hôm nay là lần đầu tiên em làm nhiều nhất trong mấy ngày qua.” Cung Âu nói, tiếp tục ưu nhã càn quét đồ ăn.

Phí lời.

Xem ra hôm nay vì mẹ anh, cô mới làm bữa sáng nhiều như vậy, kết quả vẫn là một mình anh tiêu diệt sạch rồi.

La Kỳ đã ngốc đến mức hoàn toàn không nói ra lời, hai mắt ngơ ngác nhìn đứa con anh tuấn, sau đó lại nhìn đồ ăn trên bàn nhanh chóng biến mất.

Cung Âu tiêu diệt hết cái trứng chiên cuối cùng, tầm mắt rơi vào miếng sủi cảo cắt làm hai trong dĩa của La Kỳ.

La Kỳ không ăn.

Một giây sau, Cung Âu liền lấy cái dĩa trước mặt bà, ăn miếng sủi cảo cuối cùng.

Thời Tiểu Niệm không nói gì che mắt lại.

Theo cô nghe tình báo từ Cung Âu, trước khi gặp cô, Cung Âu không ăn uống quá độ như thế, ăn rất có chừng mực, cũng không thích ăn tráng miệng.

Nhưng từ sau khi gặp cô, chỉ cần cô làm, anh ăn đến mức bị viêm dạy dày.

Lần này để mẹ anh nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào đây?

“Loảng xoảng.”

Dĩa ăn trong tay La Kỳ rớt xuống, không hề duy trì lễ nghi phong độ, khiếp sợ nhìn Cung Âu: “Sao con hiện tại ăn nhiều như vậy?”

“ Khầu vị tốt hơn rồi.”

Cung Âu áo mũ chỉnh tề, cầm lấy khăn lau đã chuẩn bị bên cạnh chùi môi mỏng, hời hợt đáp.

“Có phải là bị bệnh?” La Kỳ có chút không vui nhìn Phong Đức: “Thiếu gia biến thành bộ dạng này, sao ông không đề cập chút nào với tôi?”

“Phu nhân, thân thể thiếu gia rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau dạ dày.” Phong Đức nói.

“Đau dạ dày?” La Kỳ đứng lên, không vui nói: “Phong quản gia, tôi thấy ông bị hồ đồ rồi, lúc thiếu gia ở Anh quốc chưa từng đau dạ dày, bây giờ ông chăm sóc càng ngày càng được rồi.”

Phong Đức cúi đầu rất thấp, trầm mặc bị rầy.

Chuyện này Phong quản gia có liên quan gì, rõ ràng là Cung Âu ăn uống quá độ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.