Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 441: Chương 441: Chương 239: Học tập, học đến đau đầu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

La Kỳ đứng đó nhìn Thời Tiểu Niệm, cô bé này nói chuyện rất trực tiếp, đúng mực, cũng không mang bất kì mùi vị ngấm ngầm hại người.

Nếu thay ngữ khí nói chuyện, lời này nghe tới tất nhiên là bà đang khó dẽ vãn bối, sẽ chọc Cung Âu khó chịu.

Nhưng từ trong miệng Thời Tiểu Niệm nói ra, chính là cô muốn nghiêm túc học tập.

Cung Âu đứng đó, nghe nói thế, nhất thời rất bất mãn: “Em muốn học tập? Vậy anh làm sao bây giờ?”

La Kỳ đứng đó coi như mình nghe lầm.

Con trai của bà còn nói “Vậy anh làm sao bây giờ?”

Anh lại nói câu này với một cô gái trẻ, thật giống như đứa bé không chiếm được bạn, rất lẽ thẳng khí hùng mà hỏi cậu không theo mình, mình làm sao bây giờ.

“Vậy em đi học nha. Anh đến công ty, buổi tối trở về là được rồi.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Không muốn, em đi theo anh.” Anh không nhìn thấy cô sao được.

Khuôn mặt Cung Âu không thích.

La Kỳ không nhìn nổi, xoay người rời đi, trong lòng bà dâng lên một tia cảm giác khác thường, lúc con trai có rất nhiều phụ nữ trước đây cũng chưa từng như vậy.

Thì ra Cung Âu lại dính người đến thế.

Khi còn bé sao không dính bà?

Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ đi ra ngoài, sau đó nhón chân lên hôn trên mặt Cung Âu một hồi: “Anh cũng hi vọng gia tộc anh có thể tiếp nhận em, không phải sao? Em biết bây giờ em chưa đủ khả năng làm thiếu phu nhân của Cung gia, vì để em có thể danh chính ngôn thuận, chúng ta không thể mỗi ngày đều dính nhau nữa.”

“Không muốn!”

Cung Âu vẫn bất mãn, bên trong con ngươi lộ ra suy tư.

Chiêu thức của La Kỳ là để Thời Tiểu Niệm học tập, vậy cũng còn tốt, ít nhất so với thủ đoạn của cha anh phải ôn hòa nhiều lắm.

“Anh đừng như vậy, để em nỗ lực vì anh một lần được không?” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.

Vì anh mà nỗ lực một lần.

Nghe được lời này, ngực anh chấn động, Cung Âu trừng mắt cô: “Em thật sự muốn học? Không học cũng không có chuyện gì, anh lo cho em.”

Anh cả gia tộc còn phản kháng, còn sợ gì.

“Em thật sự muốn học.” Thời Tiểu Niệm nói: “Em muốn chúng ta vừa ra ngoài, người khác không phải nghi vấn anh mà nói là xem, Cung Âu cưới người phụ nữ này có đạo lí.”

“Bây giờ liền muốn cưới? Thời Tiểu Niệm em sao không biết xấu hổ như vậy?”

Cung Âu nói thế nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý, đưa tay nắm mũi cô: “Em đã nghĩ danh chính ngôn thuận gả cho anh, vậy được, để em thử xem, không được thì lập tức nói cho anh biết, có nghe không? Không cho phép cứng rắn chống đỡ.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Điện thoại cho anh lúc anh lái xe, anh muốn nghe giọng em.”

“Vâng vâng, em biết rồi.”

“Nếu em muốn anh, mỗi ngày ít nhất chủ động gọi anh một cuộc điện thoại, không, hai cuộc.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Người đàn ông này thật phiền nha.

Thời Tiểu Niệm không thể nói gì với anh nữa, đẩy anh ra ngoài: “Anh nhanh đến công ty đi, xử lí xong công việc lại trở về.”

Cung Âu vừa ra khỏi cửa, cuộc đời học tập để trở thành thiếu phu nhân Cung gia của Thời Tiểu Niệm sẽ kéo dài.

La Kỳ mời giáo viên chuyên môn từ Anh quốc đến cho cô, nhưng còn chưa đến đã để nữ giúp việc bên người dạy cô các ngôn ngữ.

Trong thư phòng to lớn, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, mấy người giúp việc đem các loại sách tra cứu ngôn ngữ phóng tới trước mặt cô, cô loạn rồi.

“Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn sách trước mặt, tiện tay một phen, lại có bảy ngôn ngữ.

La Kỳ muốn cô trong vòng ba tháng học chín ngôn ngữ, xác định là không phải cố ý hại cô sao?

Cô đang suy nghĩ, nữ giúp việc dùng tiếng Anh nói với cô: “Cung gia không chỉ hoạt động ở Anh quốc, thường có một ít tiệc rượu cùng các thương nhân quốc gia khác, nên lão gia phân phó, người Cung gia nhất định phải biết nhiều ngôn ngữ, bằng không ngay cả nói chuyện cũng là một chướng ngại.”

Xem ra không phải là đang làm khó dễ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.