Da tóc Thời Tiểu Niệm tê tê, răng cắn môi, gượng ép nở nụ cười, dùng tiếng Anh nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
“Trước hết bắt đầu từ tiếng Anh, tôi xem qua Thời tiểu thư phỏng vấn cùng Nhị thiếu gia, khẩu ngữ Thời tiểu thư tạm được, thậm chí nói ra khỏi miệng sẽ có người cười nhạo.” Người giúp việc từ Anh quốc tới đều gọi Cung Âu là Nhị thiếu gia.
“Hơn nữa tôi phát hiện hình như Thời tiểu thư rất thiếu tự tin, bên cạnh Nhị thiếu gia giơ tay nhấc chân cũng không đủ khí thế, nếu Thời tiểu thư không thay đổi điểm này được, cho dù thật sự trở thành Nhị thiếu phu nhân của Cung gia, cũng chỉ là vết nhơ của Cung gia.” Người giúp việc đứng bên cạnh nói, ngôn ngữ sắc bén.
Thời Tiểu Niệm mím môi, cô chỉ tham gia hoạt động khoa học kĩ thuật, Cung Âu còn nói cô biểu hiện rất tốt.
Cô còn quá tự mãn.
Hiện tại, một bạt tai vô hình này đánh cô đủ đau.
Xem ra lời mẹ Cung Âu nói với cô đều lưu tình, còn không bằng người giúp việc lời nói cay nghiệt.
“Được rồi, Thời tiểu thư, vậy chúng ta bắt đầu đối thoại, mấy người chúng tôi sẽ thay phiên nói chuyện với cô, sửa lại khẩu ngữ và phát âm.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nghênh chiến.
Học cả ngày, Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Làm năm người giúp việc vây quanh cô không ngừng đối thoại tiếng Anh với cô, cô nói tiếng Anh đều là đầu óc nghĩ kĩ rồi mới nói ra, bị người giúp việc lần nữa cay nghiệt nhổ nước bọt.
Cuối cùng, lại là mỗi hai giờ đổi học một ngôn ngữ.
Vì rèn luyện sức phản ứng của cô, cô đang nghiên cứu khẩu âm tiếng Pháp, bên cạnh có một nữ giúp việc đột nhiên nhô ra đối thoại tiếng Anh với cô, muốn cô có thể trả lời ngay lập tức.
Cô đáp không được, các nữ giúp việc tất nhiên không dám đánh cô, chỉ cay nghiệt nhục nhã cô, phỉ bán cô đến không đáng giá một đồng.
Đến tối, đầu Thời Tiểu Niệm chính là đang bay tới bay lui mấy ngôn ngữ.
Lập tức đi vào nhà vệ sinh, cô thấy bồn cầu liền nghĩ, bồn cầu dùng tiếng Anh nói thế nào, dùng tiếng Đức nói thế nào.
Chỉ mới học ngôn ngữ nửa ngày, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đã không còn nửa cái mạng.
Đang lúc hoàng hôn, nữ giúp việc cung kính cúi thấp đầu với cô: “Thời tiểu thư, hôm nay học tới đây thôi, chúng tôi phải về hầu hạ phu nhân, có vấn đề gì cô có thể hỏi chúng tôi.”
“Được.”
Bây giờ Thời Tiểu Niệm nhìn những nữ giúp việc này đều có cảm giác kính nể từ đáy lòng.
Những người này sao chọn làm người giúp việc, đi ra ngoài hoàn toàn có thể làm giáo viên trường đại học mà.
Cung gia, Cung Âu là thang trời của cô, cô bò một ngày, đoán chừng một cầu thang nhìn sang bên cạnh cũng không thấy.
Thiên phú không đủ, nỗ lực thôi.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, cầm máy vi tính rèn luyện khả năng nghe, cầm bút giải đề trong sách, tất cả ngôn ngữ đan dệt trong đầu cô thật sự có chút hỗn loạn.
“Học thế nào rồi?”
Một thanh âm truyền đến.
La Kỳ từ bên ngoài đi vào, mặc bộ đồ dài cao quý, dáng đi tao nhã, thái độ cao cao tại thượng liếc nhìn cô một cái.
“Rất mệt.” Thời Tiểu Niệm từ trước bàn sách đứng lên, thành thật nói: “Nhưng con biết, bác gái không phải làm khó dễ con.”
“Tại sao tôi phải hết sức làm khó dễ cô? Đối với cô mà nói như vậy đã đủ rồi.” La Kỳ nói: “Nếu cô muốn lui, bây giờ còn chưa đến nỗi quá khổ.”
“Nếu còn chưa quá khổ, sao con có thể lui.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Nghe vậy, La Kỳ lạnh lùng nhìn cô: “Tôi nghĩ cô sẽ không mới một ngày mà đã sợ rồi, vậy hãy để tôi xem cô có thể chống cự được mấy ngày.”
Nói xong, La Kỳ xoay người rời đi.l
La Kỳ chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Hôm nay tôi tìm hiểu từ miệng người giúp việc một chút, thì ra cô còn làm con trai tôi bị thương không ít, nó đau dạ dày cũng vì cô.”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời trắng bệch.
Ánh mắt La Kỳ lạnh lùng nhìn cô: “Tôi không thích động thủ, tuy tôi rất muốn đánh cô một trận. Cô nên vui mừng vì người đến hôm nay không phải là cha của Cung Âu, bằng không, hài cốt cô bây giờ đã không còn.”
Dứt lời, Lai Kỳ tiếp tục bước ra ngoài.
Hài cốt không còn.
Trên lưng Thời Tiểu Niệm nổi lên một luồng hơi lạnh không nói ra được.
Lẽ nào bây giờ cô đang chơi game sao, đánh xong cửa ải này của Cung phu nhân, còn muốn đánh cửa ải kia của Cung lão gia.
“Ầm.”
Thời Tiểu Niệm tê liệt trên ghế ngồi, nhìn chồng sách xếp thành núi nhỏ trước mặt, vô cùng đau đầu.
Cung Âu ơi Cung Âu.
Tại sao anh không phải người bình thường chứ?
Cô tình nguyện anh là một người bình thường, cô tình nguyện chăm chỉ vẽ vời kiếm đủ tiền cho anh ném.
Bảy giờ, trời tối vô cùng, tòa lâu đài nguy nga đứng sững nơi Sâm Lâm sâu xa, đèn đuốc sáng choang, xe sang litmited chậm rãi lái vào lâu đài, dừng bên cạnh đài phun nước.
Trên đài phun nước, dòng nước du dương theo âm nhạc.
Không chờ tài xế tới mở cửa xe, Cung Âu lập tức mở cửa xuống xe thật nhanh, chân dài đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: “Thời Tiểu Niệm ở đâu?”
“Ở thư phòng phía đông.”
Cung Âu nhanh chân đi, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nôn nóng.
Phong Đức từ trong bước ra, nhìn thấy Cung Âu liền cúi đầu: “Thiếu gia, phu nhân chờ ngài trên lầu.”
“Để nói sau đi.”
Cung Âu xua tay, nhanh chân đi tới thư phòng, tới ngoài cửa, Cung Âu đưa tay kéo kéo cà vạt, điều chỉnh đến vị trí tốt nhất, đẩy cửa đi vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, đang cầm máy vi tính, ngồi nói thì thầm gì đó.
“Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu hét lớn một tiếng.