Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 443: Chương 443: Chương 240: Anh sợ ít bên em, anh sẽ chết 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mới bảy môn?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn anh, ngữ khí của anh cần xem thường thế không: “Lẽ nào trước đây anh học đồng thời nhiều hơn?”

“Cũng không nhiều, đồng thời học 14 ngôn ngữ mà thôi.” Cung Âu dùng một mặt biểu hiện rất bình thường nói.

“14 môn? Vậy anh không hỗn loạn à?”

Cô học bảy môn, tiếng Anh cô còn hiểu, còn lại cô đều loạn vô cùng rồi.

“Vì sao lại hỗn loạn?”

Cung Âu không hiểu nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, ngẹo đầu, cả người trực tiếp nằm trên bàn, làm cho gương mặt cô lộ ra mấy phần đáng yêu.

Được rồi, cô đã quên, anh là thiên tài đã nghiên cứu phát minh ra hệ thống N.E và series người máy Mr Cung, học tập đối với anh mà nói quá đơn giản, anh căn bản không hiểu được người dựa vào nỗ lực như cô.

“Em hỗn loạn sao?”Cung Âu cúi đầu nhìn cô, rốt cuộc ý thức được tính chất vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt lạnh lùng, âm thanh trầm thấp: “Chuyện này đối với em có phải rất khó không?”

Thời Tiểu Niệm ngã xuống bàn sách, nhìn sắc mặt của anh, biết rõ nếu mình nói khó anh sẽ không cho mình học.

“Không có, chỉ như trước đây thôi, học được mà, cũng tốt, cũng tốt.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt, cô sẽ kiên trì, cô sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ.

“Thật sự tốt?”

“Ừ.”

Cung Âu nhìn mặt cô, tìm tòi nghiên cứu cảm xúc trong mắt cô, nhìn không ra có gì đặc biệt, anh bỏ sách xuống, nắm tay cô nói: “Anh trở về thì không cần đọc những cuốn sách này, làm cơm cho anh ăn, buổi trưa anh cũng không ăn gì.”

“Anh không ăn cơm trưa?”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.

“Phí lời, anh không cho em làm cơm mang tới, ăn cái gì.” Cung Âu nói, lôi kéo cô ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn anh, nếu cô không ở đây, chẳng phải anh gặp phải năm mất mùa sao, không tuyệt thực cũng phải tuyệt thực rồi.

Thời Tiểu Niệm bị anh lôi đi, đi được một lúc, Cung Âu vẫn không vừa lòng, trực tiếp ôm cô vào ngực, hai người như trẻ sinh đôi kết hợp, khó khăn bước tới trước, Cung Âu nói: “Thời Tiểu Niệm, bắt đầu từ ngày mai anh đều mang tất cả công việc về nhà làm, anh không thể không thấy được em.”

“Cái gì gọi là không thể không thấy được em?”

“Sao giống như anh không gặp em cứ như không khí giảm mất đi vậy?” Cung Âu chăm chú ôm lấy cô, âm thanh từ tính.

Thời Tiểu Niệm bị anh vây trong lồng ngực, nhiệt độ trên người anh làm cô thấy thoải mái, nghe vậy, không khỏi cong khóe môi: “Anh là nói, em là không khí à?”

“Không phải, anh là không khí, anh sợ ít bên em, anh sẽ chết.” Thái độ Cung Âu cao cao tại thượng.

Kiêu ngạo cái gì nha.

Rõ ràng là không thể rời bỏ cô.

Thời Tiểu Niệm cười, không vạch trần anh, hai tay Cung Âu mạnh mẽ ôm lấy cô, không chút để ý ánh mắt người bên ngoài, cứ như vậy mà ôm cô đi tới trước.

Những người giúp việc như bị mù, nhìn sang phía khác, không lên trước quấy rối.

Thời Tiểu Niệm vỗ nhẹ tay anh, ngẹo cổ nói: “Được rồi, đừng ôm đi nữa, như vậy đi tới trời đất mù mịt cũng không tới được nhà bếp.”

Anh có còn muốn ăn cơm hay không?

“Vậy thì đi tới trời đất mù mịt, anh không để ý.” Ngữ khí Cung Âu bá đạo đến cực điểm.

Lại nói lời tâm tình với cô.

Thời Tiểu Niệm bị anh đột nhiên nói lời tâm tình làm cho không kịp đề phòng, không khỏi nở nụ cười sâu hơn, hai người cứ như vậy đi tới trước.

Bỗng nhiên, một bóng người tiến vào tầm mắt Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm vội vã đứng thẳng người, đẩy Cung Âu ra, đứng đàng hoàng trịnh trọng, hai mắt nhìn tới trước.

Cung Âu nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy La Kỳ đứng cách đó không xa, mặt không đồng ý nhìn họ.

La Kỳ ung dung, trên mặt tràn đầy chán ghét.

“Chào bác gái.”

Thời Tiểu Niệm hướng bà cúi thấp đầu.

“Mẹ.”

Cung Âu lúc này mới bất đắc dĩ buông Thời Tiểu Niệm ra, đổi thành nắm lấy tay cô đi đến La Kỳ.

La Kỳ đứng đó, hai mắt xa cách nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó đi tới ghế sopha bên cạnh ngồi xuống, nhìn Cung Âu nói: “Mẹ vừa xem tư liệu công ty con, tiền bốc hơi lên, con chuẩn bị làm thế nào?”

“Bốc hơi thì con sẽ làm nó trở về.”

Cung Âu vô tình nói.

Tiền đến tiền đi là chuyện rất bình thường, không có gì ghê rớm.

“Mẹ cho là đội hình quản lí trong công ty con có chút vấn đề.” La Kỳ nói: “Cha con đã nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.