Cung Âu lập tức thảo luận cùng La Kỳ, trung gian không ngừng pha thêm các danh từ riêng.
Thời Tiểu Niệm nghe có cái hiểu cái không, cứ như vậy đứng im lặng một bên nhìn bọn họ, thấy La Kỳ nói thao thao bất tuyệt, một tay cầm miếng gỗ Chiết Phiến nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ, khí chất tao nhã, Chiết Phiến rung động trong không khí.
Đối mặt một La Kỳ cao cao tại thượng như vậy, xinh đẹp không gì tả nỗi, Thời Tiểu Niệm có áp lực.
Những lúc ở cùng Cung Âu còn tốt, bây giờ La Kỳ đến rồi.
La Kỳ dường như đang dùng trí tuệ tao nhã của mình nhất cử nhất động nói cho cô biết, cô nên biết đỉnh thang trời của Cung gia có bao xa.
Xa không thể với tới.
Cô sợ cô học thế nào đi nữa cũng không thể bằng một phần của La Kỳ.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, thừa dịp hai người đang tập trung tán gẫu, yên lặng xoay người bước đi.
Thích hợp với cô quả nhiên chỉ có nhà bếp và vẽ vời thôi.
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, cô cầm điện thoại, trên màn hình là một tin nhắn từ số lạ.
Thời Tiểu Niệm nhìn những dòng chữ lít nha lít nhít, lông mày nhíu lại.
Từ khi rời khỏi Thời gia, cha mẹ nuôi không liên hệ cô, ngược lại là Thời Địch, vì chuyện Mộ Thiên Sơ mà không ngừng gửi tin nhắn quấy rầy cô.
Cô cho số Thời Địch vào danh sách đen, Thời Địch hay dùng những số khác nhắn tin ác độc như thế.
Mấy ngày qua cô vẫn lo lắng cho Mộ Thiên Sơ, nên không có tâm tư để ý chuyện này, không quan tâm tin nhắn.
Thời Tiểu Niệm xóa tin nhắn, bước tới trước kệ bếp chuẩn bị nấu ăn.
Cô xé bọc hành tây ra, sau đó bắt đầu cắt, bên trong đôi mắt dần ảm đạm.
Mười câu Thời Địch nói, có tám câu cô không để ý, nhưng một câu “yên tâm thoải mái” này đâm vào nơi mềm nhất trong lòng cô.
Mộ Thiên Sơ vì cô mới lựa chọn xuất ngoại, đi thẳng một mạch, sau đó liền mất tích.
Cô hổ thẹn bất an, cũng từng nghĩ tới đi Hải Vực nhìn một chút, nhưng Cung Âu không cho phép.
Cô thật sự không nên ở đây yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống hào môn, nhưng sao cô có khả năng rời khỏi Cung Âu, rời khỏi là cô phụ Cung Âu.
Đối với Thiên Sơ hổ thẹn là một chuyện, rời khỏi Cung Âu là một chuyện khác.
Cung Âu đối với cô mà nói có cố chấp vượt quá bình thường, cô không nỡ tổn thương anh.
Thiên Sơ, anh nhất định phải sống sót.
Cô áy náy cả đời với tội phụ tình cảm không có liên quan, nhưng tại sao Thiên Sơ chỉ qua mấy ngày không hài lòng liền biến mất trên thế giới này? Không thể.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cắt hành tây, viền mắt bỗng nhiên lập tức ướt.
“Em khóc cái gì?”
Một thanh âm chợt vang lên bên tai cô.
Cung Âu đi tới, một tay chống trên kệ bếp, bên trong đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
“Em cắt hành tây mà.” Thời Tiểu Niệm gượng ép cười cười: “Buổi tối làm bún cho anh ăn được không?”
“Được, phần lớn.”
Cung Âu đáp ứng một tiếng, sau đó dùng tay vẽ thành một hình cung lớn.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, anh trực tiếp quên đi dạ dày căng nứt rồi.
“Đây, anh giúp em nấu ăn.”
Cung Âu dính cô lợi hại, một ngày chưa thấy, anh lại dính tới, ôm lấy thân thể cô từ sau, tay nắm tay cô cắt từng miếng từng miếng.
Như trẻ sinh đôi kết hợp làm việc, bọn họ năm nào tháng nào mới có thể ăn được bữa tối này?
Thời Tiểu Niệm cười cười, không nói gì, thuận theo anh, anh vui vẻ là được rồi.
Sau một quãng thời gian, Thời Tiểu Niệm vẫn chìm đắm trong đại dương học tập, chương trình học chặt chẽ làm cho cô cảm giác mình còn căng thẳng hơn lúc thi.
Xếp vào trong đầu óc cô một đống gì đó.
La Kỳ chuẩn bị rất nhiều chương trình học cho cô, muốn bồi dưỡng phương diện cá nhân cô xứng với Cung Âu, cường độ học tập rất lớn.
Cả người Thời Tiểu Niệm bắt đầu gầy gò, hai tuần lễ giảm liền 6 cân, cô vốn không mập, lần này càng lộ vẻ gầy.
Vì có thể đuổi kịp giáo viên dạy, mỗi đêm khi Cung Âu ngủ cô liền len lén bò dậy đọc sách.
Đêm nay, Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa thừa dịp Cung Âu ngủ lén lút đi tới thư phòng, lấy một quyển tiếng Anh quản lí tài chính ra đọc.
Không nhận ra không hiểu, chính là không hiểu bên trong đến cùng đang giảng cái gì.
Cô đối với loại sách này không chút hứng thú, nhưng giáo viên dạy cô nói, nếu chủ nhân Cung gia ngay cả năng lực kinh doanh cũng không có, sau này làm sao kế thừa kinh doanh của gia tộc.
“Đau đầu.”
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu mình, tiếp tục nằm nhoài trước bàn đọc sách học tập.
“Chủ nhân, cho cô một ly nước.” Mr Cung không cần nghỉ ngơi, từ bên ngoài đi vào, đôi mắt quét nhìn vị trí của cô, sau đó đặt ly nước một góc, bình tĩnh đứng một bên bảo vệ cô.
“Cảm ơn cậu, Mr Cung.”
Thời Tiểu Niệm cười cợt, bưng ly nước uống một hơi, sau đó tiếp tục vùi đầu đọc.
“Chủ nhân, cô quá mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi đi.” Mr Cung đứng bên cạnh, cầm tay cô cảm ứng tình hình thân thể của cô, đưa ra kiến nghị lương tâm.
“Tôi không sao, tôi có thể.”
Thời Tiểu Niệm nói, tiếp tục đọc sách, trong miệng không ngừng đọc tiếng Anh, sau đó thỉnh thoảng dùng tiếng Anh nói vài câu với Mr Cung.
Ở trong lâu đài này, Mr Cung kiến thức phong phú hơn cô.