Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 445: Chương 445: Chương 241: Là em ngất xỉu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi tỉnh lại, Thời Tiểu Niệm phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu đến, làm chói cả mắt cô.

Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, theo bản năng giơ tay lên che mắt.

“Thời Tiểu Niệm! Em còn không biết xấu hổ mà tỉnh lại hả?” Một âm thanh tức giận vang lên trên đầu cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm lại càng hoảng sợ, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Cung Âu cũng đang ở trên giường, hai chân đạp chăn, hạ tầm mắt trừng cô, lộ ra vẻ nóng nảy.

Sao anh lại thích ở chỗ cao như thế này?

Thời Tiểu Niệm không nói nhìn anh, chống tay xuống giường ngồi dậy, không hiểu hỏi: “Em bị làm sao vậy?”

Vừa nói, cô mới phát hiện thanh âm của mình rất yếu ớt.

“Còn hỏi em bị làm sao! Suýt chút nữa em đã chết rồi đó em biết không? Chết như thế nào à, làm việc quá sức mà chết đó!”

Cung Âu quát lớn, ngồi xổm xuống, vươn tay định lấy gối đánh cho cô tỉnh táo một chút, nhưng lại không nỡ, chỉ biết nổi giận trừng mắt cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm sợ run lên, lập tức phản ứng: “Hình như em chỉ đang đọc sách sau đó ngủ quên mất thôi mà.”

“Ngủ em gái em! Cái đó gọi là ngất xỉu!” Cung Âu trừng cô, hận không thể trừng xuyên qua người cô: “Mỗi tối mỗi sáng lúc nào em cũng đọc sách! Thời Tiểu Niệm, em muốn chết hả!”

Tiếng của Cung Âu rất lớn, lớn đến nỗi lỗ tai cô lùng bùng luôn.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, đưa tay sờ cái tai đáng thương, nhỏ giọng nói: “Cung Âu, hay là anh dùng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, tiếng Đức mắng em đi.”

Như thế cô cũng biết thêm được vài từ mới.

“...” Cung Âu trừng cô, sửng sốt một chút, quát: “Em học đến sắp điên luôn rồi!”

Còn muốn anh dùng ngôn ngữ khác mắng cô.

Cô đúng là bệnh thật rồi!

“Ngủ một giấc tinh thần tốt lên rất nhiều.” Thời Tiểu Niệm nhìn trái phải nói, duỗi hai tay, tinh thần rất tốt, vén chăn định xuống giường.

“Nằm xuống cho anh! Không được đi đâu hết! Em mà đi lung tung anh sẽ chặt đứt chân em!”

Cung Âu quát.

“...” Thời Tiểu Niệm im lặng, bạn chân sắp chạm vào dép lại phải rút về, nhìn về phía Cung Âu, dịu dàng nói: “Anh làm gì thế, nổi giận đến như vậy.”

“Em học đến nỗi ngất xỉu anh còn không giận được sao? Em không thể trong một lúc học nhiều thứ như vậy, sao không sớm nói với anh?”

Cung Âu ôm gối ngồi xuống giường trừng cô, vừa tức giận lại vừa đau lòng.

Sau khi Thời Tiểu Niệm bất tỉnh, anh mới biết được từ Phong Đức, hóa ra không phải ai cũng như anh có thể học nhiều thứ cùng lúc như vậy, người khác đều chỉ học từ từ từng bước một.

Từ nhỏ anh chỉ học với thầy giáo, chưa từng thấy người khác học tập như thế nào.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười: “Em cũng chỉ muốn thử xem thôi mà, biết đâu em cũng có thiên phú nào đó.”

Tuy rằng cô biết mình không có khả năng đó.

Cung Âu hiển nhiên không nghe mấy lời nói dối đó của cô, trừng mắt cô, nổi giận nói: “Vậy tại sao khi học không nổi lại không nói với anh? Em cho là anh chết rồi sao!”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, sắc mặt rất tiều tụy, thấy Cung Âu giận thật, cô không thể làm gì khác hơn đành thành thực nói: “Học không nổi cũng phải học thôi.”

“Học không nổi còn học như thế làm gì? Không học nữa! Người phụ nữ của anh có là một con heo ngốc, Cung Âu anh cũng có thể nuôi cô ấy trở thành con heo giàu nhất thế giới!” Cung Âu quát.

“...”

Đầu Thời Tiểu Niệm hiện lên ba vạch đen, anh đúng là biết làm tổn thương người khác mà.

“Sau này không cần học nữa, thứ gì cũng không cần học! Em là do anh nuôi, mau trả thịt lại cho anh, không nuôi em lên 60kg không xuống giường!” Cung Âu bá đạo nói.

60kg.

Vậy cô phải chịu nuôi rất lâu đó.

“Vậy em sẽ khôg xứng với anh, em phải nhanh chóng tự nâng cao chính mình, không chỉ cho cha mẹ anh, mà còn phải cho cả thế giới nhìn thấy em xứng đáng được đứng bên cạnh anh.” Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt trong suốt nhìn anh, vỗ vỗ cái gối anh đang ôm: “Được rồi, đừng giận nữa.”

“Không xứng thì không xứng! Dù em có ngốc như heo, chỉ cần anh muốn em, người khác cũng chỉ có ước ao ghen tỵ thôi!” Cung Âu nói, mặt không đổi sắc.

“...”

Sau cún, cô lại thành heo mất rồi?

Thời Tiểu Niệm nhất thời cũng không biết nói gì nữa.

Cung Âu xoay người, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt trong lòng, ôm chặt lấy, lại một lần nữa ralệnh: “Đừng đọc những quyển sách đó nữa, có nghe không!”

“Em muốn làm cho cha mẹ anh vừa lòng.”

Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.