“Anh đã công khai chống lại cả gia tộc, em không cần quá nỗ lực như vậy làm gì.” Cung Âu trầm giọng nói.
“Nhưng em nhìn ra được, anh cũng không muốn quay lưng lại cùng gia tộc phản bội.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói rằng.
Anh chỉ bị nguyên tắc ngoan cố của cô làm không còn đường lui, ở giữa hai bên đành phải chọn cô.
Anh lựa chọn như vậy thực sự làm cô rất kinh ngạc, cả đời này cô cũng sẽ không quên thời khắc Cung Âu trong buổi họp báo công khai hình ảnh của cô.
“Phản thì cũng phản rồi, có gì mà muốn hay không muốn.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm truọt khỏi ngực anh, hai tay đặt lên gương mặt anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: “Anh nghe đây Cung Âu, từ nhỏ em đã muốn có một gia đình, nhưng em không thể vì em không có gia đình, lại làm cho anh mất đi một gia đình.”
Đôi mắt của cô rất trong, tựa như một dòng suối vậy.
Ngón tay của cô hơi lạnh, lại như thiêu đốt gương mặt của hắn.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ngực hơi rung động.
“Em và người nhà anh chênh lệch một trời một vực, nếu như em không nỗ lực, sao có thể xem là em yêu anh đây?” Gương mặt nhợt nhạt của Thời Tiểu Niệm lộ ra ý cười: “Không phải anh đã nói là em cần anh, nên em vì anh làm những việc này đều nên cả sao.”
“...”
Môi mỏng của Cung Âu giật giật, không nói gì, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.
“Hiện giờ em cũng vậy, Cung Âu, em cần anh, em cần phải xứng với anh, cho nên em vì anh làm những việc này đều nên cả... Á —— “
Cô còn chưa nói hết, đã bị Cung Âu trực tiếp ấn xuống giường, Cung Âu hạ mắt nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, bị anh nhìn đến đỏ cả mặt: “Anh làm sao thế?”
“Thời Tiểu Niệm!”
“Hả?”
“Em làm anh cảm động!” Cung Âu nói, tiếng nói bá đạo.
Lời nói rõ ràng là dịu dàng, nhưng qua lời của anh cứ như sau mỗi chữ lại mang theo một dấu chấm thang vậy.
Thời Tiểu Niệm nghe anh nói, cảm thấy rất ấm áp, dù cho hiện tại cô không xứng với anh, nhưng sự cố gắng của cô lại làm anh cảm động thì cũng không tệ.
Cô chăm chú anh, khóe môi đang cười lại mang theo nét ngượng ngùng.
“Thời Tiểu Niệm, em làm anh cảm động đến mức muốn “cường bạo” em!” Cung Âu nhìn chằm chằm mặt của cô rồi nói.
“...”
Nét cười của Thời Tiểu Niệm cứng đờ.
Cảm động đến mức muốn “cường bạo” cô?
Cô có cảm giác như trên đầu mình đang có một đàn quạ bay qua.
Thế nào gọi là sát phong cảnh, chính là thế này đây!
Cung Âu không hề cảm thấy mình đã phá hỏng bầu không khí, nhưng lại ngạc nhiên vì lời nói của cô, cố nói cô đang cố gắng, cô liều cả mạng để cố gắng.
Đây là cảm giác được Thời Tiểu Niệm yêu.
Anh thật sự yêu chết dáng vẻ này của cô!
Vừa nghĩ, Cung Âu vừa định cúi đầu hôn cô thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lông mày của Cung Âu cau lại, lộ ra vẻ không vui, những vẫn cúi đầu hôn cô, hôn rất sâu, nhẹ nhàng cạy ra môi của cô ra, thâm nhập, đầu lưỡi dây dưa với cô.
Thời Tiểu Niệm đáp lại anh.
Cô đáp lại rất nhẹ, nhưng xuýt nửa đã thổi bùng ngọn lửa của cả người anh, anh hận không thể lập tức muốn cô.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa không kiên kỵ gì vẫn vang lên.
Cung Âu vừa định cởi áo ngủ của Thời Tiểu Niệm, lại bị tiếng gõ cửa quậy, anh đứng lên, bước về phía cửa, mở ra.
Ngoài cửa, Phong Đức tao nhã lễ phép đứng ở đó, thấy Cung Âu đi ra lập tức tươi cười, cung kính nói: “Thiếu gia, Thời tiểu thư tỉnh chưa?”
“Cần ông quan tâm sao? Cút cho tôi! Không cút tôi sẽ đem ông đi chiên đó!”
Cung Âu cực kỳ bực bội, hung hăng đóng cửa lại, xoay người đi về phía giường.
Thời Tiểu Niệm vừa ngồi dậy lại bị Cung Âu đẩy xuống.
Cung Âu hôn cô, Thời Tiểu Niệm cố gắng trốn, nghiêng mặt sang bên, kết quả Cung Âu vẫn không chịu buông tha cô, vẫn hôn lên mặt cô, rồi xuống cổ.
“Đừng như vậy.” Thời Tiểu Niệm đưa tay đẩy anh: “Phong quản gia chắc là có việc gì đó?”
“Anh không quan tâm anh ta sống hay chết!”
Cung Âu không vui hừ lạnh một tiếng, vội vàng hôn cô.
Tiếng đập cửa bỗng nhiên lại vang lên.
Cung Âu là một cố chấp cuồng, đương nhiên ghét nhất là bị phá đám ngay lúc này, cả người nôn nóng muốn điên lên, trên người ngứa ngáy như bị côn trùng cắn.
Anh đứng lên, giơ chân đá một chiếc ghế, bước về phía cửa.
Thời Tiểu Niệm thấy thế rất sợ, biết Cung Âu lại nổi giận rồi, vội vã nhảy xuống giường.
Nếu cô không đi giải cứu, Phong quản gia sợ rằng không sống nỗi.
Thời Tiểu Niệm vội vã mang dép đuổi theo, cơ thể vẫn còn yếu, đầu vẫn còn có chút đau.
Đến cửa, Cung Âu dùng sức kéo ra, vung tay lên định đánh Phong Đức, Thời Tiểu Niệm vội vàng kéo anh: “Bình tĩnh, Cung Âu, bình tĩnh!”
Cái tính này của anh thật là...
Cánh tay đang định đánh người của Cung Âu bị cô ôm lấy, tay của cô mềm mại không có chút sức lực, anh hoàn toàn có thể đảy ra, nhưng anh nhắm hai mắt lại, lại buông tay.
Anh không nỡ làm cô đau.
Cung Âu trừng Phong Đức: “Nói, có chuyện gì? Nói không ra chuyện tôi sẽ giết ông!”
Hai tay Phong Đức đặt trước mặt, vốn đã chuẩn bị, nghe vậy lập tức đặt tay xuống, khôi phục dáng vẻ quản gia nên có, cúi đầu cung kính nói: “Phu nhân mời Thời Tiểu Niệm thư đi một chuyến.”
“Không đi!”
Cung Âu từ chối thẳng thừng.