Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn anh, đưa tay ôm lấy lưng anh: “Cung Âu, cõng em về nhà.”
“Được.”
Cung Âu cõng cô, cô nằm trên lưng anh, từng bước đi về phía trước.
Đêm đã khuya, ngọn đèn mờ mờ, hai bóng người chiếu xuống mặt đất, cô nằm trên lưng anh, cảm thụ sự ấm áp chưa từng cô, cùng cảm giác an toàn khi được bảo vệ.
Đêm nay, sau khi trở lại pháo đài Đế quốc thì đã hơn nửa đêm.
Trong phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm ngồi trước cây đàn dương cầm nhìn chằm chằm phìm đàn đen trắng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống, lại nghiêng tai nghe âm thanh tiếng đàn piano phát ra.
Lúc nào cũng nhớ.
Cô nhớ lại trong yến hội Cung Âu đã đánh bản đàn này, ca khúc rất hay, tiếng đàn dễ nghe như vậy, ngay cả tên cũng dễ nghe vô cùng.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại, đột nhiên cô bị một giọt nước lạnh lẽo rơi vào, lạnh đến nỗi cô rụt cổ lại, bàn tay trên phím đàn cũng hạ xuống, quay đầu nhìn.
Cung Âu đứng sau lưng cô, mặc trên người chiếc áo tắm màu xám bạc, lộ ra lồng ngực khêu gợi, tóc ẩm ướt, giọt nước theo sợi tóc rơi xuống gương mặt anh tuấn, ngọn đèn chiếu xuống phản quang với giọt nước đọng trên mặt anh càng trở nên hấp dẫn.
“Ở đây làm gì?”
Cung Âu nhìn cô, đôi mắt đen đầy thâm thúy, hàng mi thật dài.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, Cung Âu đặc biệt anh tuấn và gợi cảm, cô mỉm cười chỉ vào đàn piano: “Em chỉ muốn học, muốn đàn được khúc lúc nào cũng nhớ.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Vâng.”
“Anh dạy em.”
Cung Âu ngồi xuống cạnh cô, một tay vòng qua người cô, cầm lấy bàn tay cô đặt lên đàn, bắt đầu đánh, Thời Tiểu Niệm nhíu mày: “Làm gì có kiểu học piano như vậy, đàn sẽ không hay.”
Tay cầm tay đánh sẽ không hay.
“Vậy thì đánh như vậy.” Cung Âu nói, một bàn tay cầm lấy ngón tay cô đè xuống phím đàn.
“…”
Thời Tiểu Niệm đen mặt.
Cô là đạn chỉ thần công sao?
Ai học piano chỉ dùng hai ngón tay để đàn.
Nhưng cực kì vi diệu, Cung Âu nắm tay cô đàn, nhưng âm thanh vang lên lại rất êm tai, khúc lúc nào cũng nhớ vang lên thì ra lại ngọt ngào như vậy.
“Cung Âu.”
“Ừ.”
“Không bằng anh đưa khúc này làm thành nhạc khởi động cho tất cả người máy đi, rất hợp.” Thời tiểu Niệm được anh ôm vào ngực, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt: “Như thế nào?”
Cung Âu nhìn cô lập tức ngừng đánh, lại nhìn cô, yết hầu lên xuống.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn yết hầu của anh, một giọt nước từ chiếc cằm khêu gợi của anh chạy dọc theo cổ chảy qua yết hầu.
Cô giơ tay chạm lên yết hầu, xoa đi giọt nước.
Cung Âu cứng đờ, yết hầu lại lắn lăn, một giây sau anh liền cúi đầu hôn cô, hô hấp nặng nề, một tay giữ chặt cô, phát tiết tình cảm của mình.
Ừm…
Thời Tiểu Niệm mở to hai mắt, anh muốn chính là như vậy.
Từ sau sự kiện ở Vương điện, anh rất ít khi hôn cô, càng không nói đến việc chạm vào cô, cô cũng ngại hỏi anh sao lại đột nhiên cấm dục.
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt đón nhận nụ hôn của anh, học theo kỹ xảo hôn của anh, chiếc lưỡi linh hoạt liếm liếm môi anh, hai tay quấn lên cổ anh.
Sự chủ động này của cô làm cho cả người Cung Âu căng lên, một tay anh chống bên cạnh Piano, ôm cô ngồi lên cây đàn, còn mình đừng lên tiếp tục nụ hôn này.
Hô hấp của anh nặng nề, giống như người hành tẩu nhiều năm trên sa mạc, khát vọng nguồn nước.
Nhiệt độ trên môi cực kì nóng bỏng.
Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn hôn anh, bỗng nhiên Cung Âu chạm đến áo ngủ trên người cô, ngón tay không tiếp tục, đôi mắt sâu hơn, dời khỏi môi cô, hô hấp phả lên mặt cô: “Tiểu Niệm, có thể không?”
Anh đang hỏi ý kiến cô.
Mặt cô nhất thời đỏ như quả táo, xấu hổ, nhỏ giọng đáp: “Lúc nào thì anh học được cách tôn trọng ý kiến người khác vậy?”
“Hiện tại.”
Cung Âu trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm môi cô.
“Vậy.” Thời Tiểu Niệm quẫn bách, không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Có đôi khi đàn ông bá đạo một chút cũng tốt.”
Loại vấn đề này cô trả lời sao đây?
Cung Âu là ai, làm sao có thể không hiểu loại lời nói này, đôi mắt đen tỏa sáng, cúi đầu lại hôn cô, bàn tay kéo áo ngủ của cô xuống.
“...!”