Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 473: Chương 473: Chương 255: Làm chân cô ta bị thương 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn Thời Địch, ngón trở từ từ hơi co, còn chưa chạm vào thì súng đã bị người khác cướp mất.

Cung Âu cướp lấy cây súng màu bạc, trừng mắt với cô: “Thời Tiểu Niệm, em nói cho anh nghe xem cái mạng thấp hèn này của Thời Địch đáng giá mấy đồng mà khiến cho em đền mạng vì cô ta.”

Đầu cô bị hỏng rồi sao?

Thời Địch là cái gì, cô đền mạng cho Thời Địch đã hỏi qua anh chưa?

“…”

Thời Tiểu Niệm bị anh nói trúng, im lặng đứng đó.

Cô nói lời này cố ý nói cho Cung Âu nghe, cô hận Thời Địch nhưng còn chưa tới mức giết cô ta, chỉ có cách này thì Cung Âu mới từ bỏ ý định giết người.

Cô không muốn Cung Âu đeo trên lưng tội danh giết người.

Nhưng không làm gì đó thì cô không cam lòng, cô nghĩ nghĩ liền nhìn Cung Âu: “Đưa Thời Địch ra nước ngoài đi, em không muốn gặp lại cô ta.”

Buổi tối ở Vương điện cô thật sự rất hận Thời Địch.

“Em cứ như vậy thật không có tiền đồ.” Cung Âu oán hận trừng cô, kéo cô đi ra ngoài.

Thời Trung cũng xụi lơ dưới đất, gương mặt đờ đẫn.

Không có việc gì là tốt rồi.

“Đoàng.”

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng súng.

Thời Trung sợ tới mức toàn thân run lên, sau đó nghe thấy tiếng Thời Địch kêu lên thảm thiết đến khàn cả giọng.

“…” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu chỉ thấy Thời Địch bị ngã vào ghế sofa, trên đùi có một cái lỗ, máu bắn tung tóa, từ lỗ thủng trào ra.

Nhìn mà ghê người.

Thời Tiểu Niệm chấn kinh, cánh tay run run.

“Đây là trừng phạt nhẹ nhất cho cô ta đấy.” Một tay Cung Âu cầm súng, một tay nắm cổ tay cô, giọng nói âm tàn, trong mắt lóe lên sự hung ác: “Em không nên có ý kiến, nếu dám anh sẽ đánh chết cô ta đấy.”

Nhẫn nại của anh dành cho Thời Địch đã đến cực hạn.

Không cho Thời Địch một phát súng thì tức giận trong người anh khó mà tan được.

Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt, không dám nhìn một màn máu me kia, cắn chặt môi, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy đạn bắn.

Thì ra đó là chuyện đáng sợ như vậy.

Cô nuốt nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt trắng bệch.

“Này.” Cung Âu trừng mắt cô: “Có phải em lại thấy anh xuống tay quá nặng hay không?”

Xuống tay quá nặng.

Thời Địch ba lần muốn để cho đàn ông cường bạo cô, sao không nặng tay cho được.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, chấn kinh nhìn Cung Âu: “Lần đầu tiên em nhìn thấy có người nổ súng.”

“Lần đầu tiên.”

Cung Âu ngớ ra, bỗng nhiên phản ứng được chuyện từ nhỏ cô sống cuộc sống bình thường, thấy cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là nổ súng.

Sớm biết vậy đã không để cô thấy.

Sẽ để lại bóng ma.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, không dám nhìn lỗ máu trên đùi của Thời Địch.

Thời Trung khóc la bổ nhào tới, ôm lấy Thời Địch vì đau và ngất đi, Mân Thu Quân té xỉu trên mặt đất.

“Đưa cả nhà Thời gia ra nước ngoài cho tôi, đời này không cho phép bọn họ về nước.” Cung Âu liếc mắt ra lệnh cho Phong Đức đứng bên cạnh.

Phong Đức cúi đầu: “Vâng, thiếu gia, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

“…”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch, cả người được Cung Âu ôm ra ngoài.

Thời Trung khóc lóc sau lưng cô: “Tiểu Địch, con tỉnh lại đi, đừng dọa ba.”

“…”

Thời Tiểu Niệm rũ mắt.

Lần này cô không còn liền quan gì tới Thời gia nữa rồi.

Cung Âu thấy cô không nói gì lại trừng mắt cô: “Có cần tìm bác sĩ tâm lý cho em không?”

Rất nhiều người sau khi nhìn thấy súng bắn lần đầu tiên để để lại bóng ma.

Nghe vậy Thời Tiểu Niệm lắc đầu, mỉm cười nói: “Em không sao. Cung Âu, sau này chỉ còn hai chúng ta nữa thôi.”

Thời gia bị đuổi ra khỏi nước, Cung phu nhân tới cũng đi rồi.

Sẽ không còn Thời gia, Cung gia.

Chỉ còn hai người bọn họ có đúng không?

“Ừ.” Cung Âu nhìn cô, cố gắng cao giọng, bàn tay thon dài nắm tay cô, mười ngón tay giao nhau: “Sau này chỉ còn hai người chúng ta, sẽ không có ai tới quấy rầy.”

“Mỗi ngày chúng ta đều vui vẻ phải không?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Đương nhiên.”

“Vậy sau này không nên động một chút là nổ súng được không, thật dọa người.” Thời Tiểu Niệm lại nói, âm thanh cực kì dịu dàng.

“…”

Câu này mới là trọng điểm đúng không?

Cung Âu hung hăng trừng mắt cô, giao súng cho Phong Đức: “Không được dùng súng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.