Cung Âu đang đứng trước mặt Thời Địch, trong tay cầm một khẩu súng màu bạc, họng súng ngắm thẳng vào Thời Địch, gương mặt anh tuấn vô cùng u ám, trong ánh mắt lại có tia máu.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, có chút sợ hãi khi nhìn về đôi mắt của anh.
Ngoại trừ ngày hôm mang cô từ Vương Điện trở về, mấy ngày nay cô chưa từng nhìn thấy sự nóng nảy như thế của Cung Âu, anh vẫn luôn giữ lại tất cả buồn bực đến ngày hôm nay.
Thời Địch hoảng sợ đến mềm những, ngơ ngác nhìn Cung Âu, sợ hãi mà kêu lên: “Chị, chị cứu em, chị cứu em!”
Lần này lại gọi cô là chị.
Thời Tiểu Niệm chỉ cảm thấy buồn cười, đi về phía Cung Âu, Cung Âu đang đứng ở đó, giọng nói từ trong cổ họng bật ra: “Không cho phép không đồng ý, sợ thấy máu thì xoay đầu đi, hôm nay anh nhất định phải giết ta!”
Anh đã nhìn nhiều ngày như vậy, chính là chờ đến ngày hôm nay.
“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn anh, xem ra anh vẫn chưa nguôi giận về việc ở Vương Điện, trong ánh mắt đầy tia máu của anh đã cho cô biết, lúc này có khuyên Cung Âu thế nào cũng không được.
Phải làm thế nào đây?
Thời Địch bị nhấn xuống ghế sopha càng giãy giụa dữ dội, vẻ mặt bị dọa đến trắng bệch, sợ hãi mà lớn tiếng đe dọa: “Chị cứu em, chị cứu em, em biết sai rồi, nhưng em cũng không đáng tội chết, chị cứu em!”
“Xoay đầu đi!”
Cung Âu nói, cắn chặt răng, ánh mắt vô cùng âm u mà nhìn về phía Thời Địch.
“Em không xoay!” Thời Tiểu Niệm nói, giọng nói vô cùng kiên định, cô nhìn về Cung Âu, sau đó giật súng trong tay anh.
“Em làm gì vậy?”
Cung Âu hạ giọng nói với cô, ánh mắt đầy tia máu vô cùng đáng sợ, nắm chặt cây súng lục trong tay.
“Đưa súng cho em!” Thời Tiểu Niệm dịu dàng nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh: “Anh cẩn thận, đừng cướp cò!”
“Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu nhíu mày, lo lắng súng trong tay cướp cò chỉ có thể đưa súng cho cô.
Súng lục rất nặng.
Thời Tiểu Niệm dùng hai tay mới cầm được, Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, có phải em còn mềm lòng phải không? có phải em dám lớn gan với anh không?”
Thời Tiểu Niệm đối với ánh mắt âm u của anh, mỉm cười, nói: “Cung Âu, cho dù muốn giải quyết việc này, cũng không nên để anh nổ súng!”
Cô không muốn anh vì cô mà gánh một mạng người.
Thời Tiểu Niệm xoay người, nhìn về Thời Địch, sau đó chầm chầm đưa súng lên, nhắm thẳng vào Thời Địch.
Cả người Thời Địch lập tức sợ hãi mà xụi lơ, ngơ ngác nhìn về ttb: “Chị, chị, chị tha cho em nhé, em biết sai rồi, em cũng không dám nữa, cũng coi như là nể cha mẹ đã nuôi dưỡng chị, chị tha cho em nhé!”
Lúc Thời Tiểu Niệm đưa súng về phía cô ta.
“Thời Địch, đây không phải là lần đầu!”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía Thời Địch, trong ánh mắt có sự căm hận: “Căn bản là cô không hề xem tôi là chị, hết lần này đến lần khác đều bảo người khác hủy đi sự trong sạch của tôi, mà tôi cũng đã tha cho cô hai lần rồi, kết quả là cô chỉ biết được nước mà lấn tới!”
“Em sai rồi, Em thật sự biết sai rồi!”
Thời Địch liều mạng xin lỗi, sợ đến nước mắt cũng tràn ra.
“Khi cô kêu mấy người đàn ông đó vào Vương Điện mà cưỡng ép tôi, tôi nói cho cô biết, lần này, bất kể là như thế nào, tôi cũng sẽ không tha cho cô, cũng sẽ không tha thứ cho cô!” Thời Tiểu Niệm nói.
Dứt lời, bên ngoài có tiếng gào khóc truyền tới: “Đừng, Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, nó là em gái của con!”
Chỉ nhìn thấy Thời Trung và Mân Thu Quân từ phía ngoài xông vào, Mân Thu Quân khóc ầm lên.
Mấy vệ sĩ đứng gác ở cửa, không ngăn cản họ, lập tức lo sợ nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu đứng bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ánh mắt quét về nhóm vệ sĩ: “Đồ vô dụng, cút hết cho tôi!”
“Vâng, ngài Cung!”
Nhóm vệ sĩ lui về phía sau cửa.
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn về phía hai vợ cồng Thời Trung.
Mân Thu Quân gào khóc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm lạnh lùng, thờ ơ, Thời Địch sợ hãi mà gào lên: “Cha mẹ cứu con, cha mẹ cứu con!”
“Phịch!”
Thời Trung đột nhiên quỳ xuống sàn, nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, nó là em của con, con tha cho nó, là ba sai rồi, cha không dạy tốt con gái của mình, là cha không đúng, cha không đúng, con có giết thì giết cha, đừng động vào em gái của con, em con còn tương lai phía trước!”
Nói xong, Thời Trung tự đánh mình, trái một cái, phải một cái.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn ông.
Làm thế nào cha nuôi cũng không chịu cầu xin cô, nhưng lại vì Thời Địch mà quỳ xuống cầu xin cô, còn tự bạt tai mình!
Khôn khéo vô tình như cha nuôi, cũng sẽ vì con gái của mình mà làm ra được việc này.
Hóa ra, ruột thịt và không ruột thịt lại chênh lệch lớn như vậy.
Vậy tại sao cha mẹ ruột của cô lại có thể đem một đứa trẻ sơ sinh như cô mà vứt ngoài đảo.
Thời Tiểu Niệm thất thần nghĩ, Cung Âu không nói mà nhìn về phía cô, ánh mắt u ám: “Có phải em lại mềm lòng rồi không? đưa súng cho anh!”
“Em không muốn, em giải quyết, em tự mình giải quyết!” Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, nhìn hai mắt của anh, sau đó nâng súng lần nữa nhắm về phía Thời Địch, hai tay nắm chặt súng.
“Đừng!”