Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ừ!”
Cung Âu gật đầu.
“Sao lại tìm được?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc điện thoại khác, là của Thời Trung: “Tìm được Thời Trung, bọn họ tìm ra Thời Địch cũng không khó, họ gọi đến từng số trong điện thoại, thì rõ ràng thôi!”
“Vậy sao có thể biết được Thời Địch đang ở đâu?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi.
“Dùng điện thoại của Thời Trung gửi một loại virus định vị qua là được, đồ ngốc!” Cung Âu ném điện thoại đi, gõ lên đầu cô.
Thời Tiểu Niệm xoa đầu, mím môi, nói: “Vậy anh đã tìm được tung tích của cha nuôi, trực tiệp lấy điện thoại đi là được rồi, cần gì phải diễn một cảnh vừa rồi!”
“Vì anh thấy bực khi bọn họ xem em là cọng cỏ, còn xem đứa con gái của mình là bảo bối!” Cung Âu hừ lạnh, giọng nói vô cùng không vui: “Trước kia em đã tha cho bọn họ, bọn họ có cảm ơn em sao, bọn họ không biết Thời Địch đã từng làm gì với em, em có tin không, ngay cả một câu bọn họ cũng chưa từng quở trách Thời Địch.
Nếu đổi lại là Thời Tiểu Niệm bị cưỡng ép trước mặt của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói giúp một câu.
“...”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu trách móc mà không nói được lời nào, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cười khổ: “Em thì tính là gì, đương nhiên không thể xem em là bảo bối rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt của sắc bén của Cung Âu nhìn về phía cô, có chút tức giận, không thích cô tự xem thường bản thân.
Thời Tiểu Niệm vội bổ sung thêm một câu: “Có thể em đã gom đủ một trăm cái liếc mắt khinh thường, mới có thể gọi ra được tổng giám đốc Cung là ngài đây, có ngài xem em là bảo bối thì đủ rồi!”
Nghe được câu này, Cung Âu có chút đắc ý mà nhếch môi: “Đây mới giống là tiếng người!”
“...”
Tiếng người?
Chẵng lẽ cô vẫn luôn nói tiếng của sủng vật sao?
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói, sau đó dựa vào bả vai của anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh, dịu dàng dựa vào anh.
“Thời Tiểu Niệm!”
“Ừ!”
“Nếu em nói có anh xem em là bảo bối thì được rồi, vậy lát nữa cho dù là anh làm gì, em cũng không được không đồng ý, cũng không cho phép tức giận!” Cung Âu nói, giọng nói bá đạo, tạo một cái đề phòng.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Là có ý gì?”
“Em đang đồng ý với anh rồi!”
“Em còn chưa hiểu rõ!”
“Em đã đồng ý rồi!” Cung Âu nói.
“...”
Aiya, dù thế nào thì cũng phải để cho cô hiểu rõ ý trong lời của anh là gì chứ, có cần phải qua loa như vậy không?
Nhưng rất nhanh, Thời Tiểu Niệm đã biết ý của Cung Âu.
Mấy chiếc xe tiến vào khu nhà cũ nát, nhóm vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, vô cùng nhanh nhẹn mà phóng tới.
Thời Tiểu Niệm mở cửa xe bước xuống, đêm đã khuya, trên bầu trời, những vì sao thưa thớt, ánh sáng trong khu nhà cũng tương đối mờ.
Cô cảm thấy bản thân như đang bị kéo căng ra, nhóm vệ sĩ vọt đến trước chiếc cửa đang đóng chặt, dùng dụng cụ, cắt đứt cửa chống trộm, sau đó đá văng cửa, vọt vào trong.
Tất cả các quá trình đều nhanh như chớp mắt.
Thời Địch đang sống ở đây sao?
Thời Tiểu Niệm đang định đi về phía trước, chỉ nhìn thấy Cung Âu đã bước nhanh về phía cô, hai chân thon dài bước từng bước lớn.
Cô đi theo vào trong, nhìn thấy rõ ràng bên trong chỉ có hai phòng, cách trang trí và đồ dùng bên trong cũng rất tệ, kiểu dáng hoàn toàn không giống như trước kia ở nhà họ Thời.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!”
Một giọng nói kích động truyền đến.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang, chỉ nhìn thấy Thời Địch đang bị hai người vệ sĩ nhấn xuống chiếc ghế so pha màu xanh lá, vì thế cô ta không thể cử động, trên chiếc bàn nhỏ đặt một đống ảnh chân dung của Thời Địch, trong tay đang cầm điện thoại, điện thoại vẫn đang kết nối, có một giọng nói khếch đại truyền đến.
Bên trong truyền đến giọng nói của người môi giới cho Thời Địch: “Thời Địch, chắc chắn là điều này đáng tin cậy, chỉ cần chúng ta đem 10 triệu đưa vào tổ phim, nhất định sẽ có thể thành diễn viên hạng hai, số tiền 10 triệu kia cô cũng đừng trả thay cho cha mẹ cô nữa!”
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe thấy không tránh khỏi cảm giác buồn cười.
Cha mẹ nuôi vì Thời Địch ngay cả bánh trên sàn cũng có thể nhặt lên để ăn, Thời Địch ngay cả nợ cũng không trả thay cho bọn họ, còn ôm mộng tiến vào tổ làm phim.
Cô cũng không thèm nghĩ nữa, Cung Âu đã nhúng tay vào, ai dám động vào loại người như cô ta.
“Thời Địch, cô thật sự là bị nuông chiều đến hư rồi!” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía em gái của mình.
Thời Địch bị nhấn xuống ghê so pha, nhìn thấy gương mặt của Thời Tiểu Niệm, lập tức lộ ra sự căm thù: “Cô thật lợi hại, bị cưỡng bức còn có thể ngông nghênh mà xuất hiện!”
Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức có chút khó chịu.
Thời Địch cho là cô đã bị mấy người đàn ông kia cường bức.
Nói xong, Thời Địch lại nhìn về gương mặt đang tức giận của Cung Âu, nở nụ cười châm biếm: “Cung Âu, anh lại còn che chở cho cô ra, anh thích bị cắm sừng như vậy?”
Làm sao Cung Âu có chịu được câu nói này, đứng ở giữa nhà đưa chân đá văng chiếc bàn nhỏ, trừng đôi mắt âm u về phía cô, lạnh lùng quát: “Con mẹ nó, còn dám nói lại lần nữa!”
Thời Địch giãy giụa, khi bắt đầu giãy giụa lại bị nhóm vệ sĩ khống chế, cô oán hận, trừng mắt nhìn về phía Cung Âu: “Tôi cũng không hiểu, Cung Âu anh có phải là thiếu chỉ số IQ không? anh có biết Thời Tiểu Niệm đã bị năm người đàn ông thay phiên cưỡng ép hay không, anh rất thích dùng chung một người phụ nữ với năm người bọn họ?”
Giọng của Thời Địch đột nhiên dừng lại, không nói được nữa, hai mắt hoảng sợ mà nhìn về phía trước.