Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 470: Chương 470: Chương 253: Giao nộp con gái 2




Câu trả lời dĩ nhiên là không. Dù cho Thời Địch làm chuyện gì sai, cha mẹ nuôi cũng sẽ bao che, cũng sẽ bảo vệ.

“Đối với Thời Địch, bọn họ mới gọi là cha mẹ, đối với em, căn bản là bọn họ không hề cố gắng làm trách nhiệm của bậc cha mẹ.” Cung Âu lạnh lùng nói: “Nên, anh không cho phép em đồng cảm với họ nữa!”

Lời của Cung Âu vừa đau thương lại vừa thẳng thắn, một câu trúng đích.

Phải, hành động của bọn họ đối với Thời Địch mới gọi là cha mẹ.

Thời Tiểu Niệm đứng ở bên đó, vẻ mặt u ám mà nhìn về phía cha mẹ nuôi, hai người bọn họ đang quỳ xuống sàn không ngừng nhặt lấy bánh kem cho vào miệng, chịu tất cả nhục nhã.

“Thật giống như hai con chó!”

Có người cười khẽ, sau đó tất cả các vị khách cũng cười nhạo theo, có người còn chụp hình bọn họ.

Mân Thu Quân vừa khóc vừa ăn, Thời Trung nhặt bánh kem, dùng sức mà nhét vào miệng, ăn như đang tát vào miệng, bộ râu giả cũng rơi xuống, trên gương mặt không còn sự kiêu ngạo như ở tập đoàn của nhà họ Mộ năm đó, hoàn toàn giống như một tù nhân.

Xem xong kịch hay.

Cung Âu nhìn về phía ông Phùng, cho ông một cái nháy mắt.

Ông Phùng lập tức báo cho phu nhân ở bên cạnh: “Thanh Trường, giao chỗ này cho Cung tiên sinh, đưa khách lên lầu tiếp tục vui vẻ!”

“Vâng!”

Khách của Thanh Trường đều lần lượt bị mời ra.

Trong phòng tiệc nguy nga lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, sau khi tất cả các vị khách đều đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại nhóm người bọn họ.

Mân Thu Quân khóc gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt càng sưng đỏ.

“Mau tranh thủ thời gian ăn hết vụn bánh đi!”

Có một vệ sĩ đạp lên chân của Thời Trung, trên gương mặt của Thời Trung lộ ra vẻ tức giận, lại không thể làm gì, vẫn giữ lại sự tôn nghiêm cúi cùng, không cúi xuống ăn vụn bánh.

Vệ sĩ đã vài cái liên tục vào chân của ông.

“Tôi ăn, tôi ăn, tôi ăn!” Mân Thu Quân thấy bọn họ như vậy vội vàng nói, khóc đến không thể thở nổi, nằm sát xuống sàn nhặt vụn bánh cho vào miệng.

Vô cùng chật vật.

Mỗi một hành động đều tỏ ra vô cùng hèn mạt.

Thời Tiểu Niệm không đành lòng nhìn nữa, cô xoay đầu đi, không nhìn bọn họ, mũi đầy chua xót.

Cô rất muốn thông cảm với cha mẹ nuôi, nhưng nghĩ đến việc mẹ nuôi cho cô uống thuốc, nhớ đến cảnh tượng ăn nói xằng bậy trong buổi họp báo, cô cũng không muốn nói lời nào nữa.

Bây giờ bọn họ lại đang bao che cho Thời Địch.

Thời Trung nhìn thấy Mân Thu Quân ăn nhiều như thế, cũng nhất quyết không ăn, chỉ nhìn để cho một mình vợ ăn.

Mân Thu Quân nhặt những vụn bánh trên sàn ăn sạch, chảy nước mắt nhìn về phía Cung Âu: “Cung tiên sinh, bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”

“Có thể, cầu xin bạn gái tôi đi!” Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Cô ấy cho phép các người đi, các người mới có thể đi!”

“Cầu xin cô ta!”

Thời Trung ngẩn người quỳ trên sàn, làm sao ông có thể đi cầu xin một đứa hạ tiện chứ!

“Đừng nói nữa!” Mân Thu Quân đập vào Thời Trung một cái, sau đó quỳ xuống sàn, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, bánh chúng tôi cũng đã ăn rồi, con để cho chúng tôi đi đi, van xin con, van xin con!”

Hai mắt của Thời Tiểu Niệm ẩm ướt, chớp chớp, sau đó nhìn về phía bọn họ, chỉ nhìn thấy trên gương mặt của Mân Thu Quân toàn là vết sẹo.

Thời Địch đã từng nói, mẹ nuôi bị cha nuôi bạo hành gia đình.

Cô nhìn về Thời Trung, chỉ nhìn thấy gương mặt thảm hại của ông, lại bị nhóm vệ sĩ bắt quỳ xuống sàn, quay đầu đi, không nhìn về phía cô, trên gương mặt còn có chút kiêu ngạo đến khó hiểu.

Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm lạnh xuống: “Cha nuôi, ông không cầu xin tôi sao?”

Nghe vậy, Thời Trung nhìn về phía cô, có chút khó tin: “Đầu của cô hồ đồ rồi, một kẻ hèn hạ mà dám yêu cầu tôi quỳ trước cô!”

“Phịch”

Cung Âu nghe được câu đó liền nâng chân đạp thẳng vào người Thời Trung, ngực của Thời Trung bị đạp một đạp, khạc ra một ngụm bánh, lạnh lùng quá: “Ông gọi ai là kẻ hèn hạ, là tự ông đi tìm cái chết!”

“Tôi...” Thời Trung bị đánh mà không nói thành lời.

Vệ sĩ đứng ở bên cạnh Thời Trung cũng gào lên: “Cầu xin, không nghe rõ lệnh của cô Thời?”

Lệnh của cô Thời?

Từ lúc nào, ông lại phải đi cầu xin con nuôi của mình.

Thời Trung kiên cường không mở miệng.

Thời Tiểu Niệm cũng để ý đến Thời Trung nữa, chỉ nhìn về phía Mân Thu Quân hỏi: “Sao các người lại phải đến làm đầu bếp cho nhà họ Phùng?”

Cô rất ngạc nhiên, cô nghĩ là, tiền của Thời Địch bù vào thua lỗ của Thời Trung, cho dù thiếu một chút, Thời Địch cũng có thể bán đi quần áo, những thứ hàng hiệu, nhà cũng đã gần đủ, còn dư lại chút tiền bọn họ cũng có thể tìm một công việc nhẹ nhàng, cuộc sống cũng không hẳn là khó khăn.

Thời Trung đã từng là người cao cấp, Mân Thu Quân là phu nhân quản lý nhà cửa, hai người bọn họ vẫn luôn cho là không đủ, chỉ muốn hơn, vậy mà lại suy bại phải đến làm đầu bếp cho nhà người khác.

Tiền đi đâu hết rồi?

“Chúng tôi...” Mân Thu Quân có khổ mà khó nói, không thể nói ra.

Thời Tiểu Niệm nhìn bà như vậy, cũng không truy hỏi nữa: “Thời Địch đang ở đâu?”

“Tiểu Niệm, tại sao ngay cả con cũng muốn bức ép em của mình?” Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn cô, cả người vẫn còn quỳ trên sàn.

“Rốt cuộc là bà có biết Thời Địch đã làm gì tôi không mà muốn tôi tha cho cô ta, cô ta hết lần này đến lần khác muốn làm cho tôi nhục nhã mà phải chết!” Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói.

“Không cần hỏi bọn họ nữa, chúng ta đi!”

Giọng của Cung Âu đột nhiên vang lên từ phía sau của cô.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu mà nhìn về phía anh, Cung Âu kéo tay cô đi ra bên ngoài, để lại Thời Trung và Mân Thu Quân đang ngơ ngác ở đó.

Rời khỏi nhà họ Phùng, bên ngoài đã có xe chờ họ từ trước.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, cả người cô bị Cung Âu nhét vào trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.