Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cho dù chỉ là bóng lưng, Thời Tiểu Niệm cũng có thể nhìn ra, là cha mẹ nuôi của cô.
Rốt cuộc cô cũng biết bóng dáng thoáng qua trong mắt cô là ai rồi, chính là cha nuôi.
Thời Trung và Mân Thu Quân bị người khác áp giải đi.
“Ông Phùng, dẫn người đến rồi, chính là vợ chồng người làm bánh kem.” Vệ sĩ nói.
Lúc này, không chờ Cung Âu nổi giận, ông Phùng cầm hai đĩa bánh kem ném vào hai người trước mặt, mạnh dạn nói: “Các người làm ra mấy thứ này hại tôi vô cùng mất mặt với Cung tiên sinh, lập tức cút đi cho tôi!”
Thời Trung và Mân Thu Quân từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu xuống, cũng không ngẩng đầu lên, nghe vậy, hai người cúi đầu chuẩn bị rời đi.
“Bọn họ xào qua quýt, bạn gái của tôi ăn phải thức ăn khó ăn như vậy thì tính thế nào?” Cung Âu hời hợt nói, ánh mắt khinh thường nhìn về ông Phùng.
“Nói phải, Cung tiên sinh nói rất đúng, cô Thời chịu khổ rồi!” ông Phùng lấy lòng, xoay người, nét mặt lại thay đổi, ngón tay chỉ về chiếc bánh kem mà quát Thời Trung: “Hai người các ngươi, quỳ xuống nhặt chiếc bánh ngọt lên ăn hết cho tôi!”
“Cái gì?”
Thời Trung và Mân Thu Quân kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía ông Phùng, vẻ mặt không dám tin.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn về phía bọn họ, lúc này mới phát hiện Thời Trung còn đang cải trang, dán râu, hai mắt đục ngầu; mà trên mặt của Mân Thu Quân lại có sẹo, hai mắt sưng phù, giống như người mỗi ngày đều bị người khác đánh.
Đã lâu không gặp, bộ dạng của cha mẹ nuôi lại trở thành thế này, thậm chí còn suy bại mà trở thành người làm.
Cô nhìn về phía Cung Âu, hôm nay anh đưa cô đến đây chính là vì chuyện này sao?
Là làm cho nhục cha mẹ nuôi của cô sao?
“Sao, em muốn giúp họ cầu xin sự tha thứ?” Cung Âu đưa mắt nhìn về Thời Tiểu Niệm, đưa tay kéo cô vào lòng: “Đây là địa bàn của ông Phùng, ông ấy muốn dạy bảo hai người làm này như thế nào, anh cũng không có tư cách để xen vào!”
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng, khẽ nhếch môi.
Khách ở đây đều là người trong giới thượng lưu, bất kỳ ai cũng không phải là kẻ ngốc, ông Phùng lại càng không phải là kẻ đần độn, có thể hiểu ẩn ý trong câu nói của Cung Âu, rõ ràng chính là muốn ông trừng phạt thật nặng hai người đầu bếp này.
“Quỳ xuống ăn hết nó!”
Ông Phùng nhìn về phía Thời Trung và Mân Thu Quân mà lớn tiếng quát.
Thời Trung đứng bên đó, nhìn về đứa con gái nuôi mà mình đã từng khinh thường, nhưng giờ phút này lại vô cùng gọn gàng, xinh đẹp mà đứng ở đó, nhóm người này còn phải khom lưng cúi đầu với cô, ông vừa xấu hổ vừa tức giận, trên gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, nói: “Chiến sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, chúng tôi phải là kẻ đần, ở đây ông mới chính là kẻ đần!”
Nói xong, Thời Trung muốn rời đi liền bị nhóm vệ sĩ của nhà họ Phùng bắt lại, nhấn xuống sàn nhà, đá thẳng vào đầu gối của ông, bức ông phải quỳ xuống.
“Bảo ông ăn thì ăn đi, mau liếm sạch hết sàn nhà cho tôi, cũng coi như là trả lại thể diện cho tôi!” Ông Phùng nói, giọng nói vô cùng cay nghiệt.
Trên sàn nhà, một mảng bừa bãi, bánh kem rơi rải rác.
Mân Thu Quân nhìn thấy Thời Trung bị ép quỳ xuống, vội vàng van xin: “Ông Phùng, cầu xin ông, tha cho chúng tôi một con đường sống đi, là chúng tôi không tốt, làm thức ăn không ngon, xin lỗi, xin lỗi, tôi quỳ xuống cầu xin ông!”
Mân Thu Quân nói, nhưng ánh mặt lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên kia, nhìn thấy vết sẹo trên gương mặt của bà cuối cùng vẫn không đành lòng, nói khẽ với Cung Âu đang ở bên cạnh: “Thôi đi, em đã từng nói là ai đi đường nấy, em cũng không muốn chỉnh bọn họ!”
Dù sao cũng đã từng nuôi dưỡng cô.
Cô chỉ muốn mãi mãi không bao giờ qua lại nữa.
“Em vẫn mềm lòng với bọn họ, trước giờ bọn họ chưa từng xem em là con gái của nhà họ!” Cung Âu cúi mắt nhìn chằm chằm về phía cô, trong anh mắt lộ ra một chút âm u: “Em có tin không, anh nói một câu, bọn họ liền nằm bò ra mà ăn!”
Nói xong, Cung Âu bước từng bước về phía bọn họ.
Thời Trung cũng là một người chịu nhiều mưa gió trong giới thượng lưu, nhưng đứng trước mặt Cung Âu rõ ràng vẫn thấp hơn một chút, quỳ rạp xuống đất mà rúc đầu lại.
“Cung tiên sinh, van xin ngài, tha cho chúng tôi!”
Mân Thu Quân nhìn về phía Cung Âu mà van xin.
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, sau đó nhếch môi cười khẽ: “Tha cho các người, có thể. Giao con gái của các người ra đây!”
“Cung tiên sinh!”
Nghe vậy, Mân Thu Quân đã biết được mục đích đến đây của Cung Âu, chân lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống sàn.
“Tính kiên nhẫn của tôi cũng không được tốt lắm, cho các người 10 giây để suy nghĩ!”
Cung Âu đứng ở bên đó, cao cao tại thượng, đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.
Không biết là ai đã bắt đầu nhỏ giọng đếm ngược, sau đó liền có một nhóm người tốt bụng đứng ở đó mà đếm: 8,7,6,5...
Thời Tiểu Niệm im lặng mà đứng một mình ở đó, kinh ngạc mà nhìn về phía mẹ nuôi đang quỳ trên sàn.
Nét mặt của Mân Thu Quân đầy đau thương, cùng với Thời Trung nhìn lẫn nhau, sau đó hai người bọn họ cam chịu mà quỳ xuống sàn bắt đầu nhặt bánh kem trên sàn cho vào miệng, ăn vào từng chút từng chút, nuốt xuống.
Mặc dù sàn nhà sạch sẽ cũng không có vết bẩn, nhưng hành động này của bọn họ chính là nhục nhã.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, tiến về phía trước một bước, muốn ngăn cản bọn họ.
Trong ánh mắt của Cung Âu xẹt qua một tia nghiêm khắc, giang cánh tay chặn cô lại, hạ giọng nói khẽ bên tai cô: “Bọn họ là vì Thời Địch mà ăn, em cho rằng, nếu hôm nay đổi lại là em, bọn họ cũng sẽ vì em mà ăn những thứ này!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác.