Cung Âu đem cô tiến lên phía trước như có sự sắp xếp từ đầu, Tiểu Niệm băn khoăn hỏi nhỏ:
“Em chưa hiểu ý anh” – Cái gì mà người quen cũ, là người nào, cô không thể nào nhớ ra. Trong lúc hoang mang thì cô bị anh lôi kéo đến trước mặt giàn nhạc giao hưởng phía trước, Cung Âu tao nhã phất tay ra hiệu, đội nhạc toàn bộ dừng lại, trong nháy mắt toàn trường trở nên yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm cảm giác tất cả tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người bọn họ. Cô xem thấy Cung Âu đi tới dương cầm, anh chàng nghệ sĩ mắt thấy cung Âu đi tới vội vàng đứng lên, lui sang một bên. Cung Âu buông tay Tiểu Niệm thẳng tới trước dương cầm, động tác lưu loát, tao nhã ngồi xuống như 1 nghệ sĩ thực thụ.
“…”
Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, không biết anh muốn làm gì. Lúc này toàn bộ khách mời đều chậm rãi vây tròn quanh anh và cô, nhìn chằm chằm Cung Âu.
Cung Âu đưa tay điều chỉnh vị trí micro, khuôn mặt tà khí lộ ra ý cười, hai con mắt thâm thúy, môi mỏng hơi cuộn lên, mở miệng : “Tất cả mọi người biết đều biết bạn gái của tôi là Tiểu Niệm tiểu thư, cũng biết rõ xuất thân của cô ấy, Niệm nhi không phải là người ngốc nghếch như đồn thổi trước đây, ở gia đình nàng luôn bị xem thường, bị chính bố mẹ nuôi đoạn tuyệt quan hệ”
Mọi người im lặng. Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía hắn, coi như mọi người không hiểu rõ ràng về cô, anh cũng không cần nhắc lại điều này. Anh muốn làm gì đây? Mọi người chăm chú nhìn Tiểu Niệm, tất cả ảnh sáng như bao phủ tập trung trên người nàng, bị mọi người quan sát như thế làm cho cô cảm thấy hồi hộp, gần như thở không ra hơi, rất là áp lực.
“Nhưng mà bây giờ, Tiểu Niệm tiểu thư là bạn gái Cung Âu tôi yêu thương cưng chiều, các vị nếu thật lòng muốn cùng ta hợp tác làm ăn nên chiếu cố nhiều hơn đến bạn gái của tôi. Tôi thích nghe mọi người nói tốt về bạn gái này” Âm thanh của Cung Âu sang sảng vang dội cả khán phòng. Mọi người im lặng
“…”
Đầu hắc tuyến, Tiểu Niệm không ngờ anh dám thẳng thắn đến mức đó, nói ra không kiêng nể ai.
Cung Âu quay mặt sang, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu căn dặn: “Em nhớ kỹ lời anh, người nào khi dễ em, Cung Âu tôi đảm bảo họ phải hối hận khi chạm đến Niệm nhi của anh“.
Dứt lời, từ ngón tay Cung Âu là âm thanh nhẹ nhàng, anh bắt đầu biểu diễn, ngón tay thon dài ưu nhã lướt trên phím đàn đen trắng, khúc nhạc trôi chảy nghe rất êm tai.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đứng ở một bên nhìn anh, đây không phải là khúc nhạc nổi tiếng thuộc trường phái lãng mạn Piano của nhà soạn nhạc lừng danh Châu Âu – ngài Martin. Lúc này mọi người im lặng thưởng thức khúc nhạc tuyệt vời, âm thanh trong trẻo tự nhiên, mang sắc thái tình yêu lãng mạn.
Tiểu Niệm say mê ngắm nhìn người đàn ông nàng hết mực yêu tương, khuôn mặt anh tuấn đẹp như điêu khắc, sống mũi cao, hai mắt đen sâu thẫm, môi dày vừa đủ, có lẽ do khúc nhạc quá đỗi ngọt ngào làm cô ngắm nhìn anh đến đỏ cả mặt, tim đập nhanh như người thiếu nữ lần đầu biết yêu ngượng ngùng trước mặt tình nhân.
Có âm nhạc, có lời thổ lộ bá đạo tràn đầy mật ngọt làm mọi người như đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, họ cảm nhận tình yêu của Cung Âu dành cho tình nhân của mình, nâng niu quý trọng nàng như một nữ vương.
Tiểu Niệm cảm nhận rung động từ tim mình, cô nhìn anh không chớp mắt. Đã từng ao ước rất lâu cái gọi là hạnh phúc gia đình, đến bây giờ nang đã biết, hạnh phúc của nàng là người đàn ông trước mắt – Cung Âu
“Thật là tuyệt vời.” - một cô gái trong dàn nhạc không kìm được xúc động thốt lên
Một khúc nhạc chấn động, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó cũng không nhịn được vỗ tay, Cung Âu rời dương cầm đứng lên, đi tới trước mặt cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Tiểu Niệm.
Trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm thật sự cảm giác anh là hoàng tử, còn bản thân là cô bé lọ lem. Giữa hai người còn có rất nhiều khoảng cách, rất nhiều vấn đề khác biệt, nhưng chỉ cần không buông tay, cô tin rằng cô sẽ tự tin đi bên cạnh anh.
“Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế”
Lúc Tiểu Niệm nhìn cung Âu say mê, rất biết điều nhón chân lên hôn nhẹ trên mặt anh
“Rất ngoan” - Cung Âu hài lòng nhìn nàng. Phùng lão chống gậy tiến đến:
“Cung tiên sinh, tài nghệ Piano thật tốt. Thời tiểu thư quả là có phúc khí, tiên sinh đặc biệt phân phó nói là tiểu thư thích ăn thức ăn ngọt, không bằng nếm thử bánh gato gia truyền nhà ta làm ra xem thế nào?”
Anh chú ý đến sở thích cô thích ăn thức ăn ngọt. Thời Tiểu Niệm cảm động tiến lên thân mật khoác tay Cung Âu hỏi:
“Em ở cùng anh suốt sao không biết anh sắp xếp thời gian vừa học nhạc vừa dặn dò người chuẩn bị bánh ga tô”
Anh lúc nào dặn dò người khác sắp đặt bữa tiệc lãng mạn này, cô rất là thắc mắc, cô nhớ rõ cả 2 quấn quýt nhau như hình với bóng. Cung Âu bí mật nhìn Tiểu Niệm:
“Em chờ xem.”
Các cô hầu nữ xuất hiện, đồng phục xinh xắn, trên tay mỗi người đều bưng khay, đặt mấy cái bánh ga tô nhỏ xinh, tạo hình giản dị tự nhiên. Tiểu Niệm nhìn thấy, ánh mắt sáng rực. Đâylà bánh ga tô quen thuộc trong kí ức nàng, cô nhìn rất quen mắt, là loại bánh giản dị, không cầu kỳ công sức trang trí. Cung Âu đứng bên cô, xoa xoa tay, sau đó cầm lấy một cái bánh ga tô đưa cho Thời Tiểu Niệm, “Em ăn thử xem.”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn Cung Âu cô không nhìn rõ suy nghĩ lúc này của anh, nàng nhẹ nhàng cắn bánh gato. Ttất cả khách mời cũng hồi hộp nhìn cô ăn bánh. Vị bánh thật ngon, tan chảy trong miệng Tiểu Niệm mang theo một cỗ hương vị thơm ngát, là hương vị quen thuộc, là bánh mẹ nuôi làm.
Cô sững sờ nhìn anh, Tại sao ở nơi này ăn được bánh gato mẹ nuôi làm. Thời Tiểu Niệm ngây người, không hiểu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn chằm cô, tiếng nói trầm thấp, chỉ hai người mới có thể nghe được âm thanh “Lúc Tiểu Niệm em thật là không có tiền đồ, đã lâu như vậy còn có thể nhớ kỹ mùi vị.”
“Ý anh là …” - Thời Tiểu Niệm nghi hoặc. Cung Âu bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô “Em làm sao vậy, có phải bánh gato này không ngon”
Thời Tiểu Niệm chưa kịp phản ứng, Cung Âu đem bánh trong tay nàng bánh ném xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía Phùng lão, “Phùng lão, có phải xem ông thường tôi đem bánh ngọt tệ hại đến gạt bạn gái ta”