Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Niệm yêu thích nhất là lúc nhìn thấy Cung Âu bận rộn cùng nhân viên luận bàn về khoa học kỹ thuật. Khi ấy, cả người anh toả ra hào quang hấp dẫn, vẻ tự tin, tao nhã quý phái đó làm nàng ngắm nhìn đến mê mẩn.
Cô giật mình khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc qua khoé mắt, khi nhìn lại thì người kia đã lẩn trốn nhanh chóng. Tiểu Niệm quay đầu tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy hình ảnh quen thuộc kia ngoài các vị khách mời đứng thành từng nhóm chuyện vui vẻ.
Trước mặt là dàn nhạc chính của buổi tiệc, sang trọng và quý phái trong bộ lễ phục trắng, họ đang say sưa hoà tấu. Tiểu Niệm hoang mang suy nghĩ đến hình ảnh quen thuộc kia, cô có cảm giác rất lạ như đã lâu lắm rồi mới gặp lại nhưng không tài nào nhớ rõ là ai.
Tiểu Niệm đang suy nghĩ về hình ảnh quen thuộc kia thì một cô gái trẻ xuất hiện sau lưng nàng hình như là bạn gái của vị khách đến dự tiệc, cô gái này tiến đến làm quen cùng Tiểu Niệm:
“Thời tiểu thư, từ lâu đã ái mộ, tôi đặc biệt chú ý đến lời phát ngôn trong sách của cô, thật là dũng cảm khi nói ra điều đó : Trên đời này người giỏi có thực lực là người chiến thắng sau cùng”
Tiểu Niệm giật mình quay lại, mỉm cười vội nâng ly champagne của mình cụng ly cùng cô gái mới đến, ngọt ngào:
“Cảm ơn tiểu thư”
Câu nói đó của cô lúc trước hàm ý châm biếm những người đi lên thành công từ hào quang gia tộc, không phải xuất phát từ thực lực của bản thân. Cô gái trẻ này đến khen ngợi nàng làm cô rất bất ngờ, ngạc nhiên, từ trước đến nay trong các bữa tiệc Cung Âu luôn là trung tâm của mọi người nịnh nọt, lấy lòng. Cô vui vẻ giới thiệu:
“Tác phẩm thứ 2 sắp phát hành, tiểu thư đón xem nhé”
Cô gái tròn mắt, biểu cảm rất bất ngờ:“Tác phẩm thứ 2 của Thời tiểu thư”
Tiểu Niệm rất có hảo cảm với cô gái: “Vâng, tác phẩm thứ 2 sắp hoàn thành”
Cô gái trẻ tỏ vẻ không tin, nhỏ giọng trách cứ:
“Thời tiểu thư đừng có doạ tôi được không, cô bây giờ là bạn gái Cung tiên sinh danh thế như vậy, vẫn còn sáng tác những truyện tranh như thế, chả lẽ ngài ấy cho cô làm”
Tiểu Niệm mỉm cười, kiên nhẫn giải thích : “Tôi không cảm thấy có vấn đề gì, đơn giản là tôi yêu thích vẽ tranh, đó là đam mê”
Nghe cô nói, mọi người đều rất ngạc nhiên, là bạn gái của Cung Âu tiên sinh không phải lo nghĩ về tiền bạc vẫn thích làm việc, vẽ tranh, đặc biệt là thể loại châm biếm, tiên sinh chắc hẳn phải lo lắng nhiều điều về cô bạn gái này.
Cung Âu vẫn luôn trông chừng cô, đôi mắt tràn đầy nhu tình, nghe thanh âm của cô rõ từng chữ, anh quay nhìn người bạn đối tác – là bạn trai cô gái trẻ kia :“Đó là bạn gái của tiên sinh”
Người khách nam kia cẩn thận quan sát sắc mặt Cung Âu, chọc vị tổng tài này nổi giận là cả công ty tiêu đời, anh ta vội kéo tay người bạn gái của mình, ngập ngừng
“Cung tiên sinh, đây là vợ tôi. Trước giờ cô ấy chỉ loanh quanh trong nhà, mong ngài bỏ nếu có qua sai sót”
Cung Âu hạ giọng nói với vị đối tác kia:
“Phu nhân ngài nói không sai, lời nói rất thật tình, vừa rồi ngài nói về sản phẩm quý công ty muốn hợp tác cùng chúng tôi, chỉ cần hạng mục không có vấn đề sai sót, chúng tôi sẽ đầu tư, ngài gửi danh thiếp cho thứ ký tôi”
Vị tiên sinh kia mừng rỡ khi nghe Cung Âu nói, là hợp tác cùng công ty N.E danh tiếng, anh ta kích động nhìn vợ mình, vui mừng móc vội vàng danh thiếp đưa tận tay thư ký Phong Đức:
“Cảm ơn Cung tiên sinh, cảm ơn quý công ty rất nhiều”
“…”
Sự việc quá bất ngờ làm tất cả quan khách có mặt đều sững sờ, chỉ là khen tặng bạn gái Cung Âu tiên sinh có mấy câu mà đem đến hạng mục đầu tư vốn lớn như thế. Mọi người chỉ chờ thế vây quanh Tiểu Niệm, khen tặng rối rít làm cô phát ngượng.
Khi Cung Âu ôm Tiểu Niệm rời khỏi buổi tiệc, cô vui vẻ nhìn anh : “Anh không cần vì em vui mà phải tốn kém một khoản tiền lớn như thế đầu tư cho người ta”
Cung Âu ôm lấy cô, dịu dàng nhìn vào mắt cô, khoé môi cong cong : “Anh thích nghe người khác khen ngợi và quý trọng em”
“…”
“Người khác càng khen em, anh càng cao hứng” - Cung Âu nhíu mày, bá đạo lên tiếng
“…”
Cái người này thật là quá bá đạo, ngông cuồng nhưng cô thích. Tiểu Niệm lại có cảm giác như có người nhìn lén, cô quay đầu nhìn khắp nơi :
“Có chuyện gì vậy em?”
Cung Âu nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thăm thẳm. Thời Tiểu Niệm quay lại nhìn hắn, nói rằng, “Em cảm giác như có người theo dõi, nhìn chằm chằm em.” Cung Âu nhìn quanh :“Em nhìn xem, mọi người trong bữa tiệc đều nhìn chằm chằm em.”
Nơi này có ai mà không nhìn đến cô. Tiểu Niệm là tiêu điểm bữa tiệc này.
“Không phải, không phải là ánh mắt hâm mộ đó, em cảm giác rất không thoải mái trước cái nhìn lén lút này, như thù địch” Thời Tiểu Niệm vội vàng giải thích, cô khó chịu vì cảm giác đó đeo bám suốt.
Cung Âu nhìn cô, khoé miệng vẽ độ cong thể hiện sự thần bí, anh nói:
“Nếu vậy em cùng anh đến nhìn người quen cũ một chút, cho họ xem cuộc sống hạnh phúc của em và anh”