Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 466: Chương 466: Chương 251: Quên đi quá khứ 2




“Vụ nổ là do anh là à?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Ừ.”

Cung Âu không ngẩng đầu, tiếp tục ở bàn phím bên trong gõ, mười ngón tay linh hoạt.

“…”

Thời Tiểu Niệm yên lặng mà cúi đầu, đoán cũng biết là Cung Âu làm ra. Tổn hại Vương Điện nào có ảnh hưởng gì ai mà đến nỗi truyền hình phát trực tiếp, nhắm mắt cũng biết là Cung Âu cố ý dằn mặt.

Không quấy rầy Cung Âu, cũng không để ý đến tin tức nữa, Thời Tiểu Niệm tiếp tục xem quyển sách trên tay của mình, học thêm ít nhiều kiến thức. Mr.Cung đứng bên cạnh rất là yên tĩnh, trên tay còn nâng 1 dĩa hoa quả, bất cứ lúc nào cũng chờ cho Tiểu Niệm hưởng thụ.

“Thiếu gia, tiểu thư.”

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, đi về bọn họ khom lưng, “Tiệc rượu sắp bắt đầu, có thể chuẩn bị xuất phát được rồi.”

Tối hôm nay Cung Âu ở thành phố nào đó có một tiệc tối, cô là bạn gái duy nhất của anh.

“Được, tôi đi chọn quần áo.”

Thời Tiểu Niệm đem khép sách lại, thu dọn xong phóng tới bên tủ sách bên trong, sau đó đi về phía trước.

Mr. Cung đi theo cô.

Cung Âu thấy cô đứng lên, lập tức khép lại máy tính cũng cùng lên đến.

“Anh xử lý xong công việc rồi sao” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu.

“Không có.” Cung Âu lạnh lùng nói.

“Vậy anh xử lý cho xong đi, em chuẩn bị cũng cần nhiều thời gian.” Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, đàn ông và phụ nữ ở phương diện chuẩn bị trang phục không giống nhau, cô sửa sang nhanh lắm thì ít nhất cũng hơn hai giờ.

Mà cũng không phải cô tự trang điểm, chủ yếu là chuyên gia trang điểm làm hết.

“Không cần” Cung Âu nói, một tay khoác vai của cô, đưa cô ôm vào trong lòng, đi đến phòng thay quần áo.

Thời Tiểu Niệm biết anh không yên tâm, nhân tiện nói, “Ở đây, có Mr.Cung theo em là được rồi, Mr.Cung không phải có công phu sao, thực sự có thể bảo vệ em.”

“Anh không yên tâm.”

Cung Âu nói thẳng.

Đổi ai bảo vệ cho cô, anh đều không yên tâm, trừ chính anh ra.

“”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn anh, anh lại thực sự hoàn toàn coi là cô trừng anh.

Thời Tiểu Niệm chọn một dạ phục tối màu, là sườn xám cách tân, vạt áo trở nên hơi lớn, quần lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, có nét lãng mạn phong trần, mà cổ áo thiết kế hoàn toàn giống như chiếc sườn xám bình thường, tài trí lại tao nhã, cũng không mất đi vẻ đẹp tươi trử của cô.

Bước đi cũng dễ dàng.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở phòng hóa trang bên trong hoá trang, chuyên gia trang điểm đứng ở một bên cho cô trên trang.

Thời Tiểu Niệm nhìn trong gương, cô thấy Cung Âu ngồi bên cạnh, Mr. Cung đứng ở trước mặt anh khom người bưng Laptop.

Cung Âu cứ như vậy xử lý công việc, liếc mắt nhìn màn hình một cái rồi lại liếc mắt nhìn cô một cái.

“…”

Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn, khóe mắt anh hơi cong, sau đó nhìn về phía gương.

Kỹ thuật trang điểm rất kỳ diệu, vết thương ở khóe miệng cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng khi trang điểm xong thì một vết nhỏ cũng không thấy, một gương mặt thật xinh đẹp.

Chuyên gia trang điểm cho cô một kiểu tóc tao nhã, Thời Tiểu Niệm lễ phép nói “Cảm ơn.”

Vào đêm, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu ngồi trên máy bay bay thẳng đến một thành phố khác

Ở trên không nhìn xuống, một thành phố trong như bầu trời đêm, những ánh đèn phát ra tựa như những ngôi sao sáng, khoe màu đua sắc.

“Thật đẹp.”

Đôi mắt Thời Tiểu Niệm mang nhiều cảm xúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở đó, một đôi mắt đen chằm chằm cô.

“Làm sao vậy?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía anh.

“Em rất đẹp”

Cung Âu nói , liền trực tiếp hôn lên môi cô, cạy mở đôi môi cô, bá đạo mà say mê.

“…”

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, anh hôn cô cũng không ngạc nhiên, nhưng từ sau khi từ Vương Điện trở lại, anh hôn cô thì chỉ lướt qua rồi thôi, chưa bao giờ thâm nhập quá sâu, càng không phải nói ở trên chạm cô.

Cô đang suy đoán rằng Cung Âu có phải là không tin cô hay không, có phải là ghét bỏ cô hay không?.

Nhưng anh đối với cô lại rất quan tâm, muốn nói thực sự là ghét bỏ cô, cần gì phải bảo vệ cô tốt như vậy.

Thời Tiểu Niệm ngồi yên, chậm rãi mở đôi môi đáp lại anh, hôn đôi môi mỏng của anh, lấy đi hơi thở của anh, trong lòng dâng lên một tràn ngọt ngào.

Cung Âu hôn cô rất lâu, môi mỏng chậm rãi dời đi, đôi mắt đen thâm thúy địa ngưng tụ nhìn cô, hô hấp phập phòng, nói tiếng được tiếng không: “Đưa em lên bầu trời để hôn.”

“Hôn cũng có kỹ thật sao”

Thời Tiểu Niệm cười hỏi.

“Anh nói có thì có” Cung Âu bá đạo địa mở miệng.

“Được rồi.”

Thời Tiểu Niệm cười cười, chuyển tầm nhìn ra phía bên ngoài, thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.