Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên tai cô là thanh âm bá đạo của Cung Âu. Khuôn mặt nhỏ nanh Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực rộng của anh, cố ngước lên giải thích hiểu lầm, giọng nói kích động
“Em thật không có bị làm nhục, thân thể em… em cảm giác được…”
Nhìn cô, anh thật đau lòng, anh biết là cô không bị vấy bẩn nên mới có tâm tình kích động này, cô giải thích với anh nhưng càng làm cho anh thêm tự trách mình, càng nổi giận:
“Anh nói rồi, không được phép nhắc đến chuyện này”
Cung Âu nhìn cô trừng mắt, ánh mắt âm u ác liệt, giọng nói cho thấy tức giận, tâm khí không tốt.
“Rõ ràng là anh không tin, em vẫn cứ nói, em không bị làm nhục, anh cứ đánh em nếu em có nối dối” - Tiểu Niệm cũng ương ngạnh không kém, mắt nhỏ trừng to mắt kiên định nói
Cô biết anh khó chịu, biết anh quan tâm cô nhưng quan tâm đến mức cùng bà tranh cãi một trận, lại có ý muốn đưa bà ra khỏi nhà thì … Nhưng anh cứ như vậy không chịu tin lời cô, cô không muốn nhìn anh đau khổ
Cung Âu bị thái độ giận dỗi của cô làm cho anh buồn cười, nghĩ muốn trêu cô, anh nghiêm nghị gọi cô: “Tiểu Niệm”
Tiểu Niệm vẫn còn chưa nguôi tức giận: “Anh là không tin em, nếu như vậy thì …”
“Em định làm gì?”
Tiểu Niệm suy nghĩ một, quyết định lấy bản thân mình hù doạ anh, xem mèo trị hổ coi ai thua ai: “Em sẽ tuyệt thực, không ăn lẫn không ngủ.”
“….”
Ánh mắt Cung Âu như bọc thêm một tầng khói nồng đậm mù mịt, cô thế nhưng dám nói ra lời này, không biết anh đau cho cô hay sao, đưa tay vuốt khuôn mặt cô, nổi giận: “Cả người không biết có bao nhiêu thịt mà dám mở miệng tuyệt thực, em muốn thử thách kiên nhẫn anh à hay là muốn ăn đòn.”
Tiểu Niệm quay mặt không thèm nhìn anh, anh thật ngang ngược, cô đi ra ngoài, trên mặt thể hiện sự kiên cường.
“Anh đánh đi, em không sợ.”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, con mèo nhỏ này lần thứ 2 thành công khiêu chiến anh. Tiểu Niệm cũng không kém thế, trừng mắt cùng anh. Bốn mắt trừng nhau. Cuối cùng thì Cung Âu cũng chịu thua, ai biểu anh đau lòng chứ, anh nhẹ giọng: “Được rồi, về sau em nói cái gì thì là chính nó”
Tiểu Niệm sáng rỡ mắt: “Anh tin em thật hả?”
Cung Âu buồn bực gắt cô: “Vậy giờ ngủ được chưa ?”
“Ngủ, ngủ mà, ngủ đây.”
Tiểu Niệm xích lại gần chôn mặt vào ngực anh, đầu gối lên trên cánh tay anh nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đợi cô an ổn, anh lén nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt đen lộ vẻ đau lòng, cưng chiều, anh nhìn vết thương trên miệng cô, thương yêu đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng. Sau đó ôm cô như muốn sát nhập cả tâm khảm. Anh không thể mất cô, anh thề từ hôm nay luôn để cô trong tầm mắt mà cưng chiều như bảo vật
Các vết thương trên người Tiểu Niệm dần hồi phục, các vết ứ xanh bầm tím cũng nhanh chóng tiêu tan, da dẻ khôi phục trắng nõn, xinh tươi như lúc đầu, tâm tình cô cũng vì thế tốt lên rất nhiều.
Về phần Cung Âu sinh hoạt vẫn như bình thường, chỉ có điều từ sau vụ bắt cóc của Vương Điện thì anh đối với cô càng thêm che chở, bao bọc, hận không từng giờ từng phút đem cô bên mình, luôn đặt cô trong tầm mắt.
Đáng sợ hơn là thời khắc cô đi … vệ sinh, anh cũng muốn theo, cô tắm rửa anh không quấy rầy nhưng đứng ngoài… cửa chờ. Hội họp trong công ty hay ký hợp đồng, mặc kệ là nhiều hay ít người, quan trọng cỡ nào anh cũng mang cô theo bên người. Mọi người quá quen thuộc sự xuất hiện của cô, khi gặp cô sẽ ngọt ngào kêu: “Tiểu Niệm tiểu thư”
Tiểu Niệm nhàm chán ngồi ghế salông xem sách quản lý thương mại bằng tiếng Anh. Tuy rằng không ai bắt ép cô mỗi ngày phải học bao nhiêu, nhưng cô vẫn là quyết định rảnh rỗi liền muốn học nhiều một ít, nhằm nâng cao chính mình, xứng đáng Cung Âu hơn. Cho dù chỉ là một bước nhỏ.
Vì lẽ đó, cô ngoại trừ vẽ vời thì thời gian còn lại chính là dành cho học tập. Tin tức từ đài truyền hình truyền đến làm cô chú ý: “Hôm nay, tòa nhà điện ảnh Vương Điện bị nổ tung dây tổn thất nặng nề.”
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn về phía trước TV, chỉ thấy trên màn hình to lớn của TV phát ra âm thanh “Ầm ầm”, cung điện nguy nga của Vương Điện liên tục chấn động, toàn bộ sụp đổ, chìm trong biển lửa chiếm trọn màn hình.
Cũng vì mình không bị làm nhục vẫn còn thuần khiết, nên nhìn tới Vương Điện, Tiểu Niệm trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó trên đầu gối đặt một chiếc laptop, ngón tay anh thon dài gõ thật nhanh trên bàn phím, anh đang xử lý công việc, sắc mặt lạnh lùng.