Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 464: Chương 464: Chương 250: Cảm tạ thủ hạ lưu tình 2




Phong Đức chờ người đứng khá xa, lại bị xe che chắn, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thời Tiểu Niệm vùng vẫy, người hầu gái tìm đucợ điện thoại trên người cô, sau đó đưa cho La Kỳ: “Phu nhân, không còn thứ gì khác.”

“Ừ.”

La Kỳ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy trên màn hình di động vẫn còn đang ghi âm.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn điện thoại di động bị lấy đi có chút nản lòng, đây là cơ hội cuối cùng để cô minh oan cho mình, lúc cô tắm xong, có người giúp việc đưa diện thoại cho cô

Cô vẫn luôn mang bên người, ban nãy cô ghi âm lại đoạn nói chuyện, chuẩn bị đưa cho Cung Âu để minh oan cho mình.

Kết quả, bị La Kỳ phát hiện.

Cô uổng phí công sức cả rồi.

“Cung Âu là một người làm bên khoa học kỹ thuật dù có xóa, tôi nghĩ nó cũng có thể phục hồi lại, vẫn là hủy thi diệt tích an toàn hơn.” La Kỳ chậm rãi nói, đặt điện thoại bên người, lại nói: “Tôi sẽ làm một cái sim mới cho cô, rồi sau đó sẽ trả điện thoại lại sau.”

“Bà…”

Thời Tiểu Niệm không biết mình còn có thể nói gì nữa đây.

“Tính cách Cung Âu tương đối cố chấp, nó đã nhận định chuyện gì chắc chắn rất khó thay đổi, nhất là đối với những chuyện quan trọng.” La Kỳ nhìn cô nói: “Thời tiểu thư, nếu như ngày nào đó cô không chịu được, muốn rời đi, cần tiền thì có thể nhờ Phong Đức liên lạc với tôi, ta sẽ tặng tiền cho cô.”

“...”

Thời Tiểu Niệm nghe xong rất khó chịu, đứng tại chỗ, hờ hững nói: “Cám ơn ý tốt của phu nhân, tôi nhất định không rời xa Cung Âu đâu.”

Vừa nói xong, sắc mặt của La Kỳ rất khó coi, nói với người bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng, phu nhân.”

Hai người nữ buông Thời Tiểu Niệm ra, sau đó lên xe.

Cửa xe nặng nề đóng lại trước mặt Thời Tiểu Niệm.

Những người bảo vệ cũng nối tiếp chạy theo sau.

Đám người của Phong Đức đồng loạt đứng thẳng, cung tiễn phu nhân rời đi.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ nhìn đoàn xe đi xa, vào một ngày trời trong xanh, Cung phu nhân bị Cung Âu đuổi ra khỏi Tòa Thành Đế Quốc.

Thời Tiểu Niệm xoay người đi vào trong, tới bên cạnh Phong Đức nói: “Phong quản gia.”

“Thời tiểu thư có gì phân phó?”

Phong Đức cúi đầu.

“Nhất định phải tìm được Thời Địch, còn có mấy người đàn ông mang mặt nạ, một lát nữa tôi sẽ vẽ bọn họ ra, dựa vào đó, mọi người nhất định sẽ tìm được bọn họ.” Thời Tiểu Niệm nói.

Chỉ cần tìm được những người đó, sẽ chứng minh được cô là trong sạch.

“Vâng, Thời tiểu thư.”

Phong Đức gật đầu.

Thời Tiểu Niệm gật đầu đi vào trong, quyết định vẽ một chút, quả thật nếu không tìm được bọn họ, Cung Âu khó lòng hoàn toàn tin tưởng cô.

Anh là một người cố chấp như vậy, lúc cố chấp thì dù chết cũng không tin, dù cho chứng cứ có đặt trước mặt đi nữa.

Ngay cả khi cô nói yêu anh, cũng phải cực kỳ cố gắng mới làm anh tin điều đó.

Nhưng, dù thế nào cô cũng phải cố gắng.

Thời Tiểu Niệm đi vào trong, bỗng nhiên nghe âm thanh của Cung Âu của truyền đến: “Thời Tiểu Niệm! Thời Tiểu Niệm!”

Giọng rất vội vã.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu từ xa đã chạy tới, hai chân để trần chạy trên sàn nhà, vội vã chạy về phía cô.

“Cung…”

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết đã bị Cung Âu ôm vào lòng, đầu của cô đập mạnh vào ngực anh, đau đến mức cô sắp ngất luôn.

“Em chạy đi đâu đó? Ai cho phép em chạy lung tung hả?” Cung Âu dùng sức ôm lấy cô, tức giận quát, ôm cô rất chặt.

“Anh làm sao vậy, em chỉ xuống nhà một chút thôi mà.”

Thời Tiểu Niệm nói ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Anh cho rằng em mất tích rồi. Anh rất sợ không tìm thấy em nữa.”

Cung Âu trừng cô, xoa mặt cô, ngón cái xoa vết thương ở khóe miệng cô, đầu ngón tay ấm áp.

Sợ sẽ không thấy cô nữa.

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy vẻ bối rối tro không thuộc về Cung Âu, từ trước đến giờ anh chưa từng hoảng loạn như vậy.

“Em đâu có mất tích.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy: “Sau này hãy ở bên cạnh anh, một bước cũng không được rời xa anh, có nghe không?”

Giọng anh rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.

Chuyện này đã tạo thành bóng ma rất lớn trong anh.

Ngoại trừ bên cạnh anh, trên đời này không còn nơi nào an toàn cả.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhfina nh, dịu dàng nói: “Cung Âu, em có chuyện muốn nói.”

“Chuyện đó đã qua rồi, mẹ anh cũng nói sẽ không nhắc lại nữa.”

Biết cô định nói gì, đôi mắt Cung Âu trở nên âm trầm, trừng mắt cô, giọng nói bá đạo.

“...”

Không muốn nhắc lại, vậy chính là do anh không tin tưởng sự trong sạch của cô

Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt anh không biết làm gì nữa.

Ở bên cạnh Cung Âu, có đôi khi thạt sự rất mệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.