Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 463: Chương 463: Chương 250: Cảm tạ thủ hạ lưu tình 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô đã không còn ý nghĩ gọi La Kỳ là bác gái nữa.

“Là cô à.” Khi La Kỳ nhìn thấy Thời Tiểu Niệm có chút tức giận, vẻ mặt bà cao ngạo lạnh lùng, nói với người bên cạnh: “Mọi người tránh đi một chút, tôi có lời muốn nói với Thời tiểu thư. Thời tiểu thư, lên xe đi.”

La Kỳ khom lưng ngồi vào một dãy ghế dài.

Thời Tiểu Niệm cũng vào theo, phòng trong xe bố trí cực kỳ xa hoa, ghế làm bằng da, Thời Tiểu Niệm đối diện La Kỳ.

Trên xe vốn dĩ có sẵn tài xế nhưng hiện tại đã lánh đi, để lại một khoảng không gian yên tĩnh cho hai người.

La Kỳ thanh tao ngồi xuống.

Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng tắp, cô ngước mắt nhìn về phía La Kỳ, đúng mực nói: “Dù nói thế nào, tôi cũng phải cám ơn phu nhân thủ hạ lưu tình.”

Nghe vậy, La Kỳ dùng ánh mắt xa cách nhìn cô: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Kỳ thực ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy rất lạ, Thời Địch không thể nào có ý tha chết cho tôi, cô ta rất muốn chỉnh chết tôi.”

Thời Tiểu Niệm bình tĩnh nói: “Sau này tôi lại biết hóa ra phu nhân có nhúng tay vào việc này, tôi mới hiểu, những người đàn ông mang mặt nạ đều là của phu nhân cho Thời Địch, cho nên tôi mới không sao.”

Nếu là Thời Địch, cô đã bị lăng nhục rồi.

Nhưng phu nhân thủ hạ lưu tình, không chính thức vũ nhục cô.

Cho nên, cô mới có thể trách được một kiếp nữa dưới tay Thời Địch, đây là lần thứ ba, lần thứ ba tránh được.

“Tôi còn tưởng rằng đánh ngất cô, cô sẽ cho rằng mình đã bị cưỡng bức.” La Kỳ không có ý định che giấu nữa.

“...”

Thời Tiểu Niệm nghe xong cũng không biết phải nói gì nữa.

Cuộc sống La Kỳ và Cung Âu đều thuận lợi như nhau, vốn dĩ chưa từng trải qua khó khăn gì nên mới có thể nghĩ rằng bày ra hiện trường đó có thể làm cô tin tưởng.

La Kỳ ngồi ở bên đó, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn cô: “Cô đã biết toàn bộ sự thật,vậy cô nên rời khỏi Cung Âu để cám ơn tôi đi.”

“Nếu như không phải có sự giúp đỡ của phu nhân, với thủ đoạn của Thời Địch cũng không thể vào khách sạn được.” Thời Tiểu Niệm nói, rất lý trí: “Phu nhân mặc dù không cho người cưỡng bức tôi, nhưng thật ra người cũng chỉ muốn làm an lòng chính mình thôi.”

Mục đích của La Kỳ là muốn đuổi cô đi, bất kể là cô tự biết thân biết phận mà đi hay là Cung Âu không chịu được việc cô bị cưỡng bức là đuổi cô đi đều như thế.

Phỏng chừng La Kỳ dù thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng người bị đuổi đi chính là chính mình.

“...”

Nghe vậy, trong con ngươi La Kỳ xẹt qua một nét không tự nhiên.

Phải, cả đời này bà sống trong cao quý, sao lại làm ra loại chuyện khiến con gái nhà người ta bị cưỡng bức tập thể được, loại chuyện này sẽ là vết nhơ trong lòng bà, bà không cần phải làm thế.

“Nói chung, tôi cảm ơn phu nhân đã thủ hạ lưu tình, nhưng tôi cũng sẽ không rời khỏi Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên kia, vẻ mặt kiên định nói.

La Kỳ nhìn cô, trên mặt là vẻ mặt La Kỳ nhìn thấy vào ngày đầu tiên bà đến tòa thành đế quốc, Thời Tiểu Niệm cũng kiên định như vậy, thề rằng sẽ cố gắng, cố gắng để có thể xứng với Cung Âu.

“Cô tưởng rằng tôi đi rồi mọi chuyện sẽ xong sao?”

La Kỳ lãnh đạm nói: “Sau khi tôi đi, thủ đoạn của cha Cung Âu mới thật sự xuất hiện, cô tránh được tôi lúc hiện tại, vậy đợi đến khi cô thật sự bị người khác cưỡng bức mới biết được hai chữ hối hận viết như thế nào sao?”

Nghe xong, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm trầm xuống hẳn.

Cô chỉ là một người con gái không có bối cảnh gì hết, nghe những lời như thế sao có thể không sợ.

Một lát sau, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, nói: “Tránh được thì phải tránh, không tránh được cũng phải tránh, coi như cả nhà họ Cung có sập xuống, dù chết tôi cũng phải cố gắng.”

“Thời tiểu thư, cô là người cố chấp nhất tôi từng gặp.” La Kỳ nói, có chút không hiểu nổi: “Cô hà tất phải kiên trì như vậy.”

Biết rõ là đường chết, còn muốn xông về phía trước.

“Như Cung Âu cho rằng tôi không còn trong sạch nhưng cũng chỉ cần một mình tôi, không quan tâm đuổi người đi hay không, nên tôi càng phải kiên trì.” Thời Tiểu Niệm quật cường nói.

Không gian sang trọng trong xe, La Kỳ nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thời Tiểu Niệm, không lên tiếng.

Một lát sau, La Kỳ lãnh đạm nói rằng: “Cô cho rằng Cung Âu vẫn còn cần cô sao? Đàn ông đều là như thế,chính mình ra ngoài ăn đều rất quang minh chính đại, nhưng người phụ nữ của mình thì phải sạch sẽ hoàn toàn, dù có là do bị cưỡng bức, thì trong lòng của bọn họ cũng có khúc mắc, nhất là đàn ông ở giới thượng lưu này. Dù cho hiện tại nó có yêu cô, qua một thời gian, vẫn sẽ vứt bỏ cô thôi.”

“...” Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lại trầm xuống.

“Cần gì đợi đến lúc đó bị đuổi ra khỏi nhà, chi bằng bây giờ đường đường chính chính rời đi.” La Kỳ nói.

“Vậy chờ đến khi anh ấy không cần tôi đã.” Thời Tiểu Niệm nói, âm điệu rất nhẹ, nhưng lại kiên định.

“...” La Kỳ nhìn cô, biết hai người không thể nói chuyện được nữa, đành nói: “Cô xuống xe đi.”

“Phu nhân lên đường bình an.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Cách đó không xa có hai người hầu gái đang đứng.

Thời Tiểu Niệm định rời khỏi, chợt nghe La Kỳ dùng tiếng Anh nói: “Lục soát một chút, xem trên người cô ta có thứ gì.”

“Vâng, phu nhân.”

Hai người người hầu lập tức tiến lên bắt lấy Thời Tiểu Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.