Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 462: Chương 462: Chương 249: Tôi chỉ muốn Thời Tiểu Niệm 2




Dù sao anh cũng khiến tâm tình cô mâu thuẫn đến cực điểm, lên voi xuống chó.

Trong phòng khách, La Kỳ khó tin nhìn Cung Âu: “Cung Âu, con có biết con đang nói gì không? Con có thể có chút tiền đồ không?”

Lại còn muốn ở cùng người phụ nữ không thuần khiết này.

Anh điên rồi sao?

“Tôi chỉ muốn Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu nói, một ngón tay hướng ngoài cửa, lớn tiếng quát: “Bà đi cho tôi, lập tức cho tất cả về Anh quốc cho tôi.”

“Con.” La Kỳ nhìn Cung Âu, mặt tức giận, bà cực lực kiềm chế lại: “Cung Âu, con khiến mẹ rất thất vọng.”

“Đi liền cho tôi.”

Cung Âu quát bà, rống đến cuồng loạn, vẫn không động thủ.

Anh từ nhỏ đến lớn đều chịu giáo dục, còn chưa đến mức động thủ với cha mẹ.

“Mẹ là mẹ của con, con lại đuổi mẹ đi?”

La Kỳ cảm thấy Cung Âu đã không tỉnh táo, bên trong anh như một loại độc nào đó, thần trí hoàn toàn không rõ ràng, nổi giận phát điên, không hế có chút bình tĩnh.

Bà luôn nhắc nhở anh, bà là mẹ của anh, anh không thể không phân tôn ti.

“Nói tôi là do bà sinh, vậy tôi bây giờ hủy đi thành một đống xương trả lại cho bà cầm, bà lập tức đi cho tôi.”

Nói xong, Cung Âu liếc nhìn trên đất, cúi người xuống nhặt lên một cái dao gọt trái cây vạch tới cổ mình.

“Không được.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà chạy vào, không thể tin nhìn Cung Âu.

Sao anh làm việc đều cực đoan như vậy?

Không phải sinh tức là chết, không chết tức là sống.

Một âm thanh cùng lúc vang lên với âm thanh của cô vang lên, là tiếng kêu kinh ngạc của La Kỳ: “A!”

La Kỳ sợ đến bưng kín mặt, trên gương mặt sợ hãi không có chút máu, hoàn toàn mất hết khí chất bình tĩnh, hoàn toàn bị Cung Âu dọa sợ.

Cung Âu đứng đó, mũi dao sắc bén trượt trên cổ anh, thấm ra một viên huyết châu đỏ tươi.

Giọt máu theo cổ anh chảy xuống.

Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm sau khi tắm xong, trên mặt cô sạch sẽ, trên người sạch sành sanh, hai mắt phát điên đỏ tươi của Cung Âu mới có chút dấu hiệu tâm tình bình phục lại.

“Bỏ dao xuống, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn anh, âm thanh ôn nhu.

Cung Âu trừng mắt cô, tay còn chặt chẽ nắm lấy dao gọt trái cây.

La Kỳ nghe được lời khuyên của Thời Tiểu Niệm, người chậm rãi bừng tỉnh, liền vội vàng nói: “Được rồi, Cung Âu, mẹ đi, mẹ về Anh quốc, con bỏ dao xuống đi.”

Nghe vậy, Cung Âu xoay đầu tàn nhẫn trừng mắt La Kỳ, sau đó ném dao sang một bên, lôi kéo Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài.

La Kỳ đứng tại chỗ, nhìn đất đầy hoãn loạn, đưa tay ấn huyệt thái dương của mình, vô cùng đau đầu.

Không nghĩ tới có một ngày, con trai bà sẽ làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên muốn hủy đi xương của mình trả lại cho bà.

Điên rồi.

Thật sự vì một cô gái mà điên rồi.

Hai chân La Kỳ như nhũn ra, lui về sau hai bước, xụi lơ ngồi trên ghế sofa, tay vịn mặt, tất cả biểu hiện trên mặt còn chưa tiêu hết.

Cung Âu dẫn Thời Tiểu Niệm trở lại phòng ngủ, dọc theo đường đi ném đồ vật, thấy cái gì ném cái đó.

Phong Đức mang theo một đám người giúp việc ở phía sau không tiếng động mà thu dọn.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng Cung Âu, lông mày nhíu chặt, vọt một cái tiến vào phòng ngủ, Cung Âu thẳng tắp ngã vào trên giường.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh cúi đầu nhìn anh.

Cung Âu nằm trên giường, trên mặt đều là tức giận, hai mắt chặt chẽ trừng phía trước, một lát sau, anh đột nhiên ngồi dậy, đôi chân tàn nhẫn đạp phía trước, giống như làm vậy có thể phát tiết ra cái gì.

“Bà dựa vào cái gì? Bà dựa vào cái gì mà làm chuyện như vậy?”

Cung Âu quát, cầm cái gối ném tới trước, hô hấp trầm trọng.

Như là tất cả tâm tình tiêu cực đều tiến vào trong thân thể anh, anh muốn lấy nhưng không ra, cả người cáu kỉnh đến đáng sợ.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, mím mím môi, nói: “Cung Âu, em không có bị làm nhục, anh tin tưởng em được không?”

Ngoại trừ cái này, cô không biết làm sao động viên tâm tình của anh.

“Đừng nói nữa, anh không muốn nghe chuyện này.”

Cung Âu điên cuồng hét lên, sau đó lập tức nằm trở lại, hai mắt dữ tợn.

Thời Tiểu Niệm bị anh rống trở nên trầm mặc, ngồi vào một bên giường không nói nữa.

Coi như cô không thuần khiết, anh cũng muốn cô, nhưng anh không tin lời cô nói.

Tính cách của anh có lúc thật sự khiến cô không biết làm sao chống đỡ.

Phong Đức luôn nói muốn dẫn dắt, nhưng ông có thể dạy dỗ cô không, dưới tình huống này làm sao mà dẫn dắt, cô phiền đến chết rồi.

Hai người, một nằm, một ngồi.

Trong phòng ngủ chỉ còn im lặng, không hề có chút âm thanh.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa hơi nhẹ vang lên.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu đã nằm đó ngủ thiếp đi, dằn vặt cả buổi tối, anh cũng mệt rồi.

Thời Tiểu Niệm đứng lên, tay thon dài của Cung Ây đang lôi kéo váy ngủ của cô, nắm lấy một góc nhỏ.

Thời Tiểu Niệm lặng yên nhìn gương mặt Cung Âu, mím mím môi.

Người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.