Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 461: Chương 461: Chương 249: Tôi chỉ muốn Thời Tiểu Niệm 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chỉ thấy La Kỳ ngồi đó, cả người ung dung, gương mặt xinh đẹp vẫn không biểu lộ tuổi tác như cũ, nhưng giờ khắc này trên mặt bà không có cao cao tại thượng tao nhã kia.

“Cung Âu, con gọi thẳng tên mẹ, con có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?”

La Kỳ ngồi, ngữ khí có chút tức giận.

Anh ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng mất sao?

“Tôi gọi thẳng thì thế nào?” Cung Âu đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu chặt chẽ trừng bà: “La Kỳ, tôi cho bà biết, bà lập tức về Anh quốc cho tôi.”

“Tất nhiên mẹ phải về, nhưng phải giải quyết xong chuyện này.” La Kỳ nói.

Cung Âu tiện tay đập một hộp châu báu, châu bán bên trong rớt xuống.

La Kỳ cau mày, trong đó có dây chuyền bà thích nhất.

Con trai bà lần này là nổi giận triệt để.

“Giải quyết? Phương thức giải quyết của bà là tìm người đến cưỡng bức người phụ nữ của tôi? Chính là cho con của mình bị cắm sừng?” Cung Âu lớn tiếng quát La Kỳ, không chút khái niệm tôn ti, anh giờ phút này chính là một con thú hoang.

Thú hoang nổi cơn điên.

Thú hoang điên mất rồi.

Ai cũng không ngăn cản được anh.

“Thời tiểu thư cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, nếu ô uế, con có thể đổi người khác. Con hà tất vì một cô gái mà phát hỏa với mẹ, Cung Âu, con đừng quên, mẹ là mẹ của con.” La Kỳ đau lòng nhìn anh.

Từ nhỏ đến lớn, tuy tính khí Cung Âu không tốt, nhưng rất ít nổi nóng với bà, càng không phát triển đến mức như ngày hôm nay.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên mẹ con họ cãi nhau trong nhiều năm.

Lại bởi vì một cô gái bé bỏng.

Nghe vậy, Cung Âu đứng đó cười lạnh một tiếng: “A! Đây là bà muốn tìm người thay thế Thời Tiểu Niệm? Tôi cũng không cần. Bà cho Thời Tiểu Niệm học một đống thứ không cần thiết để cô ấy tự mình biết khó mà lui đúng không?”

“Lẽ nào con còn muốn Thời Tiểu Niệm sao?” La Kỳ hỏi, hỏi xong bà cũng cảm thấy vấn đề của mình thật buồn cười.

Sao có khả năng còn muốn.

Nhất định sẽ không muốn, chẳng lẽ lại muốn một người phụ nữ không thanh bạch?

Nghĩ thế, La Kỳ nỗ lực duy trì thái độ của người mẹ, khoan dung, tiếp tục nói: “Con hôm nay làm phiền mẹ, coi như mẹ thật sự làm sai đi, chuyện này bỏ qua, mẹ không hi vọng mẹ con chúng ta lại cãi nhau.”

Thời Tiểu Niệm đứng ngoài cửa kính nhìn bọn họ, nghe đối thoại của họ, không ngừng run rẩy.

La Kỳ vì để cho cô rời khỏi Cung Âu mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Cung Âu tin chắcn cô đã bị cưỡng bức như vậy, đương nhiên không thể còn muốn cô.

Nói vậy, cô phải cuốn gói đi.

Cuốn gói, ở bên cạnh anh cô nào có thể cuốn, xưa nay đều là côi cút một thân một mình.

“Tôi đương nhiên muốn Thời Tiểu Niệm.”

Tiếng gầm nhẹ của Cung Âu truyền đến.

Nghe thế, ánh mắt Thời Tiểu Niệm trợn to, coi chính mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn bên trong.

Chỉ thấy Cung Âu đứng đó, tay bên người nắm thành quyền, trên khuôn mặt anh tuấn trần đầy tức giận, hàm răng cắn thật chặt, đôi mắt vì tức giận mà trở nên đỏ tươi.

Ánh mắt ấy phảng phất nếu La Kỳ không phải mẹ anh, anh đã xông lên cắn người.

“Con nói cái gì?”

La Kỳ khiếp sợ nhìn Cung Âu, từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới trước mặt Cung Âu, đôi mắt đẹp trợn to.

“Tôi nói, tôi muốn Thời Tiểu Niệm, Cung Âu tôi chỉ muốn một mình cô ấy, dù cho bà tìm người thay thế cô ấy một trăm lần, tôi cũng chỉ cần cô ấy, nếu bà còn muốn hủy cô ấy thành một đống xương, tôi cũng sẽ ôm đống xương này sống hết đời.”

Cung Âu rống to, hai con ngươi tàn nhẫn trừng La Kỳ.

Chát!

La Kỳ đưa tay tát một chưởng về Cung Âu.

Cung Âu không nhúc nhích, không né tránh, cho phép bà đánh, đôi mắt càng thêm âm u.

Thời Tiểu Niệm đứng ngoài cửa kính kinh ngạc nhìn tình cảnh này, trong lòng đủ mùi vị lẫn lộn, mi mắt ẩm ướt.

Anh làm sao cũng không tin cô thuần khiết, dù cho cô bị làm nhục, anh còn có thể chặt đinh chém sắt nói chỉ muốn cô.

Cô không biết nên đánh giá Cung Âu thế nào.

Là nên thất vọng hay nên cảm động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.