Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 460: Chương 460: Chương 248: Thời Tiểu Niệm, anh yêu em! 2




Cô không đáng được tin tưởng đến vậy sao?

Giờ lại nói chuyện yêu.

Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, một mình đứng trong suối nước nóng, hơi tức giận đánh mặt nước.

Nước tung tóe.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể cô khôi phục nhiệt độ, cô chậm rãi mở mắt ra, cảm xúc trong mắt đã ôn hòa rất nhiều, hai mắt không tiêu cự nhìn phía trước.

Cung Âu có chướng ngại nhân cách cố chấp.

Tự mình nhận định, đa nghi đều là một trong những chứng bệnh.

Cô không nên tức giận vào lúc anh đa nghi, Phong Đức đã nói, không nên đối nghịch với Cung Âu, phải dẫn dắt anh.

Dẫn dắt.

Chờ chuyện này qua đi, cô cẩn thận tán gẫu với Cung Âu một lần đi, chờ cảm xúc Cung Âu ổn định một ít.

Hau là, anh sẽ xoay chuyển nhận định của mình.

Không phải chuyện chuyến tàu trước kia anh cuốicùng cũng tin cô sao? Chỉ cần nói thật tốt, nên có thể, nên có thể.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, ở trong suối nước nóng rất lâu mới bò lên.

Loại thuốc tắm này quả nhiên có hiệu quả, cô mới tắm một chút, vết bằm trên người đã biến mất một nửa, cô cảm thấy những vết bầm kia là bị người khác cứng ngắc nhéo, tạo thành vết giả.

Bởi vì cô chỉ bị véo, cho nên những vết bầm này sao khi tắm thuốc đều từ từ biến mất.

Thời Tiểu Niệm mặc váy ngủ màu nhạt vào, đi tới phòng y tế, một nữ bác sĩ lập tức xử lí vết thương cho cô.

Trên cổ tay và cổ chân đều là những vết thương đỏ sẫm, da bị mài hỏng.

“Thời tiểu thư chịu khổ rồi.” Nữ bác sĩ băng bó cho cô thở dài: “Thương tích nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, an dưỡng thật tốt, không được ăn đồ có sắc tố, da dẻ Thời tiểu thư trắng nõn như thế, miễn cho vết thương khép lại màu sắc lần sâu.”

“Được, cảm ơn.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Trên mặt cô còn có hai vết thương nhỏ, nữ bác sĩ dán miếng băng keo cá nhân lên mặt cho cô, vết thương khóe miệng không thể dán lại, chỉ có thể để nó từ từ khép lại.

Thời Tiểu Niệm đứng lên, đưa tay sờ băng gạc băng bó trên cổ tay.

Không biết số mệnh cô và Cung Âu không hợp hay không, từ khi gặp anh, trên người cô đều là băng gạc.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Một nữ giúp việc chạy tới, vừa thấy Thời Tiểu Niệm liền ngẩn người tại chỗ, vội vã cung kính cúi đầu: “Thời tiểu thư.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm hỏi.

“Chuyện này.” Nữ giúp việc hé miệng, không dám nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi.

Nữ giúp việc chần chờ một hồi mới nói: “Thiếu gia và phu nhân cãi vả, đặc biệt lợi hại.”

“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt: “Trên lầu năm hả?”

“Đúng thế.”

Thời Tiểu Niệm nghe vậy lập tức ra ngoài, không quay đầu lại đi tới thang máy.

Sao Cung Âu đột nhiên cãi vả với phu nhân?

Không phải bây giờ anh nên tính toán sự kiện kia với cô sao, sao lại làm phiền phu nhân?

Thời Tiểu Niệm đi thang máy đến lầu năm.

Cửa thang máy trước mặt cô từ từ mở ra, Phong Đức và một đám vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đứng trước hành lang, cô vừa ra khỏi liền nghe tiếng gào cáu kỉnh của Cung Âu truyền đến: “La Kỳ, bà thấy thú vị sao? Bà dựa vào cái gì mà làm vậy, dựa vào cái gì?”

Cung Âu tức giận so với vừa nãy chỉ hơn chứ không kém.

Theo một tiếng này, liền nghe một tiếng âm thanh lanh lảnh vang lên.

Một bức tranh sơn dầu bị đập, khung tranh rơi mất.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nghe, quay đầu nhìn Phong Đức, không hiểu hỏi: “Phong quản gia, tại sao Cung Âu cãi nhau với bác gái?”

“Chuyện này.”

Phong Đức nhìn cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, tính toán việc này cũng không thể che giấu, nhân tiện nói: “Thời tiểu thư, cô có chỗ không biết, khách sạn đã được thiếu gia bao, bên trong hầu như đều là người của mình, cho nên chỉ bằng Thời nhị tiểu thư mời, những người kia không thể tiến vào khách sạn.”

Điểm này cô cũng cảm thấy kì lạ, Cung Âu nói trong khách sạn không có chuyện gì, nhưng lúc đó cô nhìn thấy bóng lưng của Mộ Thiên Sơ, đầu óc nóng lên đi tới.

Sau đó có chuyện.

Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, nghe bên trong truyền đến tiếng cãi nhau, bỗng nhiên hiểu được, khiếp sợ xanh mặt: “Ý của ông sẽ không phải là.”

“Thiếu gia điều tra, có hai người chạy xe rác thừa cơ hội vào thang máy, một là người lạ, một là vệ sĩ của thiếu gia.” Phong Đức nói sự thật cho cô biết: “Thời điểm bắt được vệ sĩ kia, hắn đang muốn chạy trốn, bị hành hạ một đêm mới nói là Thời nhị tiểu thư dặn dò hắn làm.”

“Sau đó thì sao?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nghe.

Thì ra quá trình tìm cô là như vậy.

Người lạ kia chắc là mồi nhử của Thời Địch, bóng lưng quá tương tự Mộ Thiên Sơ, một người vệ sĩ khác để đảm bảo có thể thuận lợi chuyển cô ra ngoài.

“Thời tiểu thư, mỗi vệ sĩ đều do thiếu gia tự chọn lựa, đối với bọn họ tôi chỉ có một yêu cầu, chính là tuyệt đối trung thành.” Phong Đức nói: “Điểm này, có khả năng phu nhân cũng không biết.”

“Có ý gì?”

“Tôi có thể nói như vậy, lấy thủ đoạn của Thời Địch không thể đánh động bất luận vệ sĩ nào của thiếu gia.” Phong Đức thở dài nói: “Ở đây, có bản lãnh này chỉ có một mình phu nhân.”

Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch: “Nói cách khác, là phu nhân hợp tác với Thời Địch?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.