Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phải, em bất tỉnh, nhưng em biết, lúc đó mấy người đàn ông kia đều biểu hiện.”
“Được rồi.” Cung Âu vốn nghe không lọt tình huống lúc đó, cả người anh phát điên, chặt chẽ nắm tay cô: “Em đi tắm sạch sẽ cho anh, ngay bây giờ.”
“Em không muốn.”
Thời Tiểu Niệm kiên định nói.
Tắm rửa sạch sẽ, cái gì cũng không tra được.
“Em đi cho anh.” Cung Âu quát, hai mắt chặt chẽ trừng cô.
Thời Tiểu Niệm gần như bị ánh mắt dữ tợn của anh hù dọa, nhưng cô vẫn bướng bỉnh quật cường đứng đó, không chịu thỏa hiệp.
“Thời Tiểu Niệm, em…” Cung Âu rống cô, bỗng nhiên đưa tay ấn dạ dày mình, khom người xuống, đau đến sắc mặt anh trắng bệch.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh: “Cung Âu, anh không sao chứ? Lại đau dạ dày rồi?”
Nhớ lại, từ hôm qua đến bây giờ là cả đêm rồi.
E là Cung Âu cả đêm không ngủ vì cô, cũng không ăn qua bất cứ đồ ăn gì.
Cung Âu dùng sức đè lại dạ dày, trên gương mặt anh tuấn chảy ra mồ hôi lạnh, Thời Tiểu Niệm lo lắng nói: “Em đi làm chút gì cho anh ăn.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền muốn đi ra ngoài, cánh tay lần nữa bị Cung Âu nắm lấy.
Tay thon dài của anh đè ngay vết bầm trên tay cô, Thời Tiểu Niệm đau đến nhíu mày, Cung Âu nửa khom người, ngước mắt trừng cô, từng chữ từng chữ bá đạo nói: “Ngoan, đi tắm rửa, tắm đến sạch sành sanh, nghe hay không?”
“Cung Âu, tại sao anh không tin em? Tại sao phải đa nghi như thế? Hai lần đều như vậy, rốt cuộc lúc nào anh mới có thể tin tưởng em vô điều kiện.”
Thời Tiểu Niệm khó lí giải nhìn anh.
Anh cứ không tin cô trung thành sao?
“Em đi tắm trước có được không?”
Cung Âu chỉ quan tâm điểm này, một tay cầm tay cô, một tay ấn dạ dày.
Thời Tiểu Niệm biết mình cùng một kẻ hoang tưởng không thể tranh ra đáp án trong khoảng thời gian ngắn, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em làm chút gì cho anh ăn trước.”
“Em không tắm, anh sẽ không ăn cơm.”
Cung Âu gầm nhẹ, sau đó buông tay cô, ngồi vào cái ghế bên cạnh, dạ dày co giật đến đau đớn.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh.
Cung Âu ngồi đó, khó nhịn đau đớn, lại phát điên đẩy ngã ghế tựa trên đất, giống như như vậy mới có thể làm cho anh dễ chịu một ít.
Thời Tiểu Niệm nhìn lưng anh càng ngày càng loan, sắc mặt càng trắng nhạt, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trán anh chảy xuống, anh nửa cúi đầu, mồ hôi trực tiếp rơi xuống đất.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm hiện ra đau đớn.
Dạ dày anh vốn không tốt, tiếp tục như thế rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trước đây, cô không yêu anh, cô có thể cùng anh tranh chấp đến cùng, nhưng bây giờ, cô đã yêu anh, cô không thể cùng anh bị hoang tưởng tranh chấp, đặc biệt là thân thể của anh như thế.
Cô thấy anh đã một thân chật vật, nhắm mắt, cắn môi, cuối cùng nói: “Được, em đi tắm rửa.”
Nghe vậy, Cung Âu ngồi đó, đôi mắt lạnh lẽo, tay thon dài chặt chẽ nắm lấy áo sơ mi trước người mình.
“Em biết anh đa nghi, nhưng em hi vọng anh có thể tin tưởng em.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, xoay người đi ra ngoài, gian nan bước từng bước.
“Thời Tiểu Niệm, anh yêu em!”
Thanh âm Cung Âu vang lên sau lưng cô, từng chữ từng chữ, nói vô cùng kiên định.
Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, nghe được tiếng nói của anh, thân thể cứng ngắc một giây, đôi mắt ngưng trệ, cả người run rẩy.
Tại sao đột nhiên nói yêu cô?
Đây coi là gì? Là tin tưởng cô hay vẫn chưa tin tưởng cô?
Thời Tiểu Niệm đoán không ra Cung Âu đến cùng đang suy nghĩ gì, cô chờ câu sau của anh, Cung Âu cũng không lên tiếng nữa, cô chỉ nghe được tiếng hít thở cực lực nhịn đau của anh.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, nhẫn nhịn đau xót làm một phần sandwich đơn giản cho Cung Âu, sau đó liền tới suối nước nóng tắm rửa.
Cả người cô ngâm trong nước nóng, nước ấm áp chảy qua thân thể lạnh lẽo của cô, làm cô thoải mái hơn rất nhiều.
Bên trong suối nước nóng trống rỗng chỉ có một mình cô.
Trong suối nước nóng phiêu tán mùi thơm dược thảo nhàn nhạt, ngâm vào thân thể cô rất tốt.
Nhưng Thời Tiểu Niệm biết, lần này, cô sẽ không có chứng cứ gì chứng minh sự trong sạch của mình.
Tại sao không chịu tin tưởng cô?