Thời Tiểu Niệm đưa tay che hai bên mặt mình, chậm rãi đi vào trong, vừa vào, cô liền nghe một loạt âm thanh của ném đồ vật.
Cung Âu lại bắt đầu ném đồ rồi.
Cô bước vào trong, một bóng đèn tàn nhẫn rơi xuống trước chân cô, mảnh vỡ tung ra.
Tiến lên nhìn, trên đất đã hoàn toàn lộn xộn.
Bàn trà, ghế tựa, đèn đóm,…
Có thể đập đều bị Cung Âu đập hết.
Cung Âu tàn nhẫn lật đổ tủ rượu, kính vỡ tan, những chai rượu tốt cất giấu đều bị rơi xuống đất.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, anh bây giờ căn bản không giống một người bình thường mà chỉ là một con thú hoang, một con thú hoang bị đoạt mất con mồi, dã tính bên trong hoàn toàn bộc ra.
Thời Tiểu Niệm bưng mặt mình, ngơ ngác nhìn Cung Âu.
Anh không tin cô.
Cô biết, bộ dáng này của cô rất khó khiến người ta tin tưởng cô vẫn thuần khiết, nhưng vì cái gì mà không chịu nghe cô nói.
Tất cà người giúp việc thấy điệu bộ này đều lập tực trốn đi.
Thiếu gia đã không ném đồ vật nhiều ngày, sao giờ lại bắt đầu?
“Thời tiểu thư.” Phong Đức từ ngoài bước vào, liếc mắt nhìn đồ vật bị Cung Âu ném, lông mày không khỏi cau lại.
Lần này xong rồi.
Cảm xúc của thiếu gia đã đến điểm giới hạn.
“Thời tiểu thư.” Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, quyết định trước tiên động viên cô, ôn hòa nói: “Thời tiểu thư, cô chịu khổ rồi, không bằng đi tắm trước, để tôi lo cho.”
Chịu khổ.
Thời Tiểu Niệm nghe hai chữ này, có chút mẫn cảm, bọn họ đều cho rằng cô đã bị xâm phạm.
“Tôi muốn trị thương trước.”
Thời Tiểu Niệm nói, liếc mắt Cung Âu một cái.
Anh vẫn đang ném đồ, đem toàn bộ phòng khách hoa lệ đập đến mức như hiện trường động đất.
Phong Đức ngẩn người, lập tức gật đầu: “Được, Thời tiểu thư, cô đi cùng tôi.”
Phong Đức dẫn Thời Tiểu Niệm đi tới phòng y tế, mấy bác sĩ bên trong thấy họ đến lập tức đứng lên, cung kính cúi thấp đầu.
Sau đó, mấy bác sĩ đều thấy từng vết bầm trên đùi Thời Tiểu Niệm, toàn bộ ngây dại.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước mặt một nữ bác sĩ trong đó, thả hai tay che mặt xuống, nói: “Cô giúp tôi kiểm tra, nhìn tôi có bị cưỡng bức hay không.”
“Cái gì?”
Nữ bác sĩ nghe nói thế hoàn toàn ngây người, khiếp sợ nhìn dấu đỏ và chữ viết trên mặt cô.
“Tôi xem ai dám nhìn chỗ đó của em.”
Một tiếng rống giận dữ truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu từ bên ngoài xông vào, nắm lấy tay cô, sắc mặt tái xanh, đôi mắt đen chặt chẽ trừng cô, quát: “Em là của tôi, ai cũng không thể nhìn em.”
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt anh, có chút tức giận nói: “Không phải anh không tin em sao? Bây giờ em lập tức chứng minh cho anh xem em không bị cưỡng bức.”
Cô tin tưởng cảm giác của mình.
Cô muốn kiểm chứng.
“Tôi nói, ai cũng không thể nhìn em.”
Cung Âu quát, ngữ khí cứng rắn không thể xía vào.
Lại tới nữa rồi.
Anh lại như vậy, lần trước anh muốn cô giao đứa bé không có, cô đi kiểm tra, anh không cho, lúc này, anh lại không cho.
Nhưng anh một mực đa nghi.
“Cung tiên sinh.” Một vệ sĩ vội vã chạy tới, bị áp thấp trong phòng y tế hù, trong lúc nhất thời đứng đó không dám nói.
Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm, ánh mắt âm u nhìn người kia: “Nói.”
“Ặc.” Vệ sĩ kia nhìn xung quanh một chút, thật không dám nói, nhìn Phong Đức cầu cứu.
Phong Đức lập tức lên tiếng cho các bác sĩ đi ra ngoài trước.
Phòng ý tế chỉ còn bốn người.