Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 457: Chương 457: Chương 247: Anh không tin em sao? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi nhìn anh, đưa tay nắm ống tay áo anh: “Cung Âu, em không có bị bọn họ...”

“Vậy bọn họ làm gì em?”

“Em không biết, lúc đó em ngất đi, nhưng em dám khẳng định em không có bị…”

“Câm miệng.”

Cung Âu điên cuồng hét lên.

Thời Tiểu Niệm bị mắng, âm thanh cũng mất, ngơ ngác nhìn anh.

Cung Âu ngồi bên cạnh cô, hô hấp đặc biệt trầm trọng, hai mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, lộ ra sát khí, bỗng dưng, anh đưa tay nắm tay áo của mình lau mặt cho cô, lau tàn nhẫn.

“Đau quá!”

Thời Tiểu Niệm bị tay áo của anh lau đến khi cảm giác da đều sắp rơi mất, đau đến chống cự, Cung Âu cũng không để ý, tiếp tục lau mặt cho cô, đôi mắt nhìn chằm chặp cô, cực kì dữ tợn.

Thời Tiểu Niệm đau đến không chịu được, suy nhược mà liên tục né tránh.

Bỗng dưng, tầm mắt cô xẹt qua gương chiếu hậu, chỉ thấy trên mặt mình thảm đạm, khóe môi mang theo vết máu thật dài, nửa bên mặt tái nhợt còn bị viết chữ lên.

Lúc ẩn lúc hiện, Thời Tiểu Niệm nhận ra, là chữ của mấy người kia.

Nhìn thấy chữ của mấy người kia, tâm Thời Tiểu Niệm đột nhiên chìm xuống.

Cung Âu nắm lấy cô, một tay tiếp tục tàn nhẫn lau mặt cô, hận không thể lau đến lớp da tiếp theo cho cô.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, mặt tái nhợt: “Anh không tin em sao?”

Âm thanh của cô khàn khàn hỏi.

Cung Âu liều mạng lau mặt cô, nghe vậy, động tác của anh dừng một giây, sau đó tiếp tục lau mặt cô.

“Tại sao lau không được? Đáng chết!”

Cung Âu tàn nhẫn lau mặt cô, cuối cùng nhụt chí bỏ qua.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, mặt bị anh lau đến tê dại, cô chậm rãi chuyển mặt nhìn về gương chiếu hậu.

Nửa mặt cô đã bị Cung Âu lan đến xuất hiện một mảnh đỏ, hai bên mặt là hai màu sắc khác nhau.

Nửa mặt bên kia, cô lại nhìn thấy vài chữ.

Vài chữ này triệt để đập chết cô ở bờ biển.

Đây coi là cái gì?

Cô rõ ràng không có cảm giác bị cưỡng bức, đây đều là giả, tác phẩm rởm, đều là đồ giả.

“Em!” Thời Tiểu Niệm lần nữa nỗ lực giải thích, Cung Âu lại chuyển thân thể cô qua, lúc này trực tiếp dùng tay lau mặt cô, liều mạng lau đi chữ viết trên mặt.

Thời Tiểu Niệm đau đến mức há miệng, không nói được gì.

Cô muốn giãy dụa nhưng giãy dụa không xong, đành phải tùy theo Cung Âu lau mặt cô, sức mạnh của anh thô bạo, điên cuồng lau mặt cô.

Chữ viết trên mặt cô là sỉ nhục anh tuyệt đối không thể khoan nhượng.

Cả người Cung Âu rơi vào điên cuồng, đôi mắt chặt chẽ trừng mắt cô, mãi đến khi mặt cô bị anh lau đến đỏ chót, da đều bị mài hỏng, anh mới dừng lại động tác.

Thời Tiểu Niệm ngã vào chỗ ngồi, hai tay cầm chặt lấy âu phục trên người Cung Âu, tiếng nói khàn khàn: “Em không bị làm nhục, em biết em không có.”

“Anh nói em đừng nói gì nữa!”

Cung Âu quát, không cho phép cô nói thêm chữ nào.

Thời Tiểu Niệm nhìn mặt anh tức giận, có chút thất vọng nhắm mắt lại. Tại sao không tin cô? Tại sao?

Xe chạy về lâu đài.

Lâu đài nguy nga hùng vĩ, một loạt xe sang lần lượt dừng lại.

Cung Âu dùng sức đẩy cửa xe, một thân lệ khí không chỗ phát tiết.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt, xuống xe theo, hai chân mảnh khảnh giờ khắc này không hề trắng nõn, tất cả là từng vết bầm.

Tài xế xuống xe theo, một mặt tò mò nhìn Thời Tiểu Niệm, còn chưa nhìn được, trên mặt đã bị tàn nhẫn đánh một quyền.

“A!”

Tài xế kêu đau một tiếng, cả người ngã lên xe.

Đôi mắt Cung Âu âm u trừng hắn, còn chưa đánh đủ, giơ chân đá một cước, quát: “Anh nhìn tôi liền móc hai mắt anh.”

“Tôi không dám, Cung tiên sinh, tôi không dám.” Tài xế hoảng sợ, liên tục xin tha, xụi lơ ngã trên mặt đất.

Cung Âu vẫn chưa hết giận, lại tiến lên tàn nhẫn đá hắn một cước mới đi vào.

Thô bạo của anh bình thường ngột ngạt, vào đúng lúc này đều phát ra hết.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh, mặc âu phục của Cung Âu trên người, ngơ ngác nhìn người tài xế kia, chỉ thấy tài xế kia ngã trên mặt đất, nước đắng đều phun ra ngoài, sắc mặt chớp mắt trắng bệch.

Thời Tiểu Niệm mơ hồ biết, Cung Âu tức giận lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua, tâm tình của anh vốn có vấn đề, lần này hoàn toàn bị kích động đến.

Cô nhẫn nhịn đau đớn trên người đi vào, dọc theo đường đi, các nữ giúp việc đều khiếp sợ nhìn cô, thấy chữ viết trên mặt cô càng thêm sợ che miệng lại.

“Ai dám nhìn Thời Tiểu Niệm, tôi lập tức móc mắt đó ra.”

Tiếng gào Cung Âu từ một bên truyền đến, vang vọng bốn phía.

Nghe vậy, tất cả nữ giúp việc đều sợ đến muốn đào tẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.