Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 456: Chương 456: Chương 246: Không có nỗi đau nào sâu hơn nỗi đau này 2




Cô đưa tay ấn ấn cái bụng bằng phẳng, cúi mắt nhìn chân của mình, chân cô bầm đen khắp nơi, giống như bị một người hung hăng nhéo khắp nơi vậy.

Cô rất đau, nhưng chỉ đau ở da.

Không có loại đau nào sâu hơn.

Thời Tiểu Niệm chưa kịp đau buồn, cả người suy yếu từ từ đứng lên, đi hai bước, mỗi một bước cô đều đi rất khó khăn, trên da vô cùng đau đớn.

Nhưng, cũng chỉ đau bên ngoài cánh tay mà thôi.

Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một tia nghi ngờ, không phải như vậy, cô không có ngu đến nỗi có bị xâm phạm hay không cũng không biết, cảm giác lúc đầu Cung Âu cho cô là đau đớn mãnh liệt như vậy.

Nhưng Thời Địch không có lý do nào bỏ qua cho cô.

Sau khi Thời Tiểu Niệm nhận ra chuyện mình không có bị người chạm qua, nhất thời tỉnh táo lại, đưa tyay kéo chiếc váy bị xé không còn hình dáng, nhịn đau đi ra ngoài.

Mặc kệ như thế nào, chạy trước nói sau.

Cô tự oán tự hận ở chỗ này cũng không thể làm gì được.

Thời Tiểu Niệm chạy đến cửa hông không để ý gì cả, dùng sức đẩy một cái, đẩy không ra, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

“...”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, xoay người đi về phía cửa chính đang đóng chặt của cung điện.

Thân thể cô giống như bị người đánh vậy, đau vô cùng, mỗi một bước cô đi đều rất khó khăn.

Bỗng nhiên, dưới chân Thời Tiểu Niệm đạp phải một cây nến đỏ, cả người nặng nề té lăn trên đất.

“Đùng.”

Toàn bộ cung điện vang lên tiếng cô té ngã.

“A.”

Thời Tiểu Niệm cảm giác bộ xương của mình cũng sắp tan nát, đau đến nhíu máy thật chặt, cô muốn đứng lên không không còn chút sức lực nào.

Cô ngẩng đầu nhìn về cửa cung điện, chỉ cách cô ba bước chân.

Cố gắng vịn cửa đứng lên.

Thời Tiểu Niệm nghĩ, cắn chặt răng lết về phía trước, mto65 bước lại một bước.

“Ầm.”

Bỗng nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.

Đột nhiên cánh cửa cao tám chín mét bị người từ bên ngoài đầy vào, hai cánh cửa to lớn dần dần được đẩy ra trước mặt cô, trên cửa điêu khắc hoa văn tinh xảo phức tạp.

Một ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu từ bên ngoài vào.

Cung điện vốn âm u, đột nhiên bị ánh mặt trời mãnh liệt như vật chiếu vào, Thời Tiểu Niệm bị chói mắt đến mức phải quay đau62 đi.

Phải thích ứng hồi lâu cô mới nhìn về phía trước, chỉ thấy bên ngoài cửa cung điện, một bóng người thật cao đứng trước mặt cô, cả người bị ánh sáng bao lấy.

Như quân lâm thiên hạ.

Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm nhớ đến giấc mơ kia của cô, Cung Âu, rốt cuộc anh cũng đã tới.

Cô quỳ xuống đất thở phào nhẹ nhõm, thần kinh cnag8 thẳng trong cơ thể từ từ bông lỏng xuống, ngước mặt nhìn người đàn ông trước cửa.

Ánh mắt cô càng ngày càng thích ứng với ánh sáng.

Chỉ thấy Cung Âu đứng ở cửa, trên người còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô, đen nhánh sâu thẳm.

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, suy yếu gọi tên anh.

Chợt phát hiện Phong Đức và một hàng vệ sĩ sau lưng anh, giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn cô, bên trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin.

Cả người Thời Tiểu Niệm cơ hồ quỳ xuống đất, cô rũ mắt nhìn mình, váy của cô bị xé không còn hình dạng, giờ phút này vải bên một bả vai trực tiếp tuột xuống khuỷu tay, lộ ra bả vai trắng nõn, trên bả vai cô cũng tràn đầy vết bầm đen, một mảnh lại một mảnh.

Nhìn bộ dạng cô như vậy giống như là đã từng bị xâm phạm vậy.

Thời Tiểu Niệm vội vàng đưa tay kéo váy, hai cánh tay che mình lại thật chặt.

“Con mẹ nó xoay đầu qua chỗ khác cho tôi.”

Đột nhiên một giọng nói tức giận ngập trời vang lên, vang lên trong cung điện.

Là tiếng gào của Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm bị anh hét đến trái tim run rẩy.

Phong Đức ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, vội vàng xoay lưng lại cùng tất cả vệ sĩ, không nhìn nữa.

Thời Tiểu Niệm quỳ xuống đất, Cung Âu ba bước thành hai bước xông về phía cô, vừa đi vừa nhanh chóng cởi áo khoác ra choàng vên vai cô, sau đó trực tiếp kéo cô từ dưới đất lên ôm lấy.

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực, kinh ngạc nhìn anh.

Trên mặt anh không có biểu tình gì, lạnh lùng như sương, làm người ta nhìn qua cảm thấy sợ hãi.

Cô đưa tay ra quàng lên cổ anh, hai cánh tay cũng ứ xanh khắp nơi, Cung Âu rũ mắt đảo qua, nhất thời trong mắt đỏ ngầu như máu, cả người tràn đầy sát khí như muốn tàn sát tất cả.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn chiếc váy rách rưới của mình, hơi sợ hãi nhìn Cung Âu: “Cung Âu, em không có bị làm nhục...”

“Câm miệng của em lại không cho phép nói chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.