Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 455: Chương 455: Chương 246: Không có nỗi đau nào sâu hơn nỗi đau này 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người đàn ông bị phỏng vẫn còn sợ hãi lui về phía sau một bước, những người khác cũng lùi theo.

“Đừng qua đây.”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm ảm đạm nhìn bọn họ.

“Cô gái, cái này sẽ nguội đi.” Một người khinh thường nói, mấy người liền đứng chờ ở đó.

Thời Tiểu Niệm từ từ đứng lên, sợ hãi thụt lùi về phía sau từng bước từng bước: “Rốt cuộc Thời địch cho mấy người cái gì, tại sao mấy người lại làm tuyệt tình như thế.”

“Tiền mà, lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng người phụ nữ của Cung Âu không phải nói muốn ngủ là có thể ngủ được.” Vừa nói xong, mấy người đàn ông lớn tiếng cười, dâm đãng cực kỳ.

“Tôi nói cho mấy người biết, các người không được làm bậy, nếu không Cung Âu tuyệt đối không bỏ qua cho mấy người.”

Thời Tiểu Niệm hét lớn lên, sắc mặt ảm đảm, đôi mắt thống hận nhìn bọn họ, cầm cây nến, trên cổ tay tràn đầy vết máu, máu tươi từ vết thương rỉ ra, rơi xuống đất từng giọt từng giọt.

Mấy người đàn ông nhìn xung quanh một cái, nói: “Có lẽ cây nến đã nguội, lên.”

Vừa nói xong, mấy người đàn ông lập tức cùng nhau tiến lên, Thời Tiểu Niệm hung hăng ném cây nền về phía bọn họ, sau đó xoay người chạy, còn chưa bước được một bước, cả người đã bị một người đàn ông nắm lại.

Tiếp theo, mấy bàn tay cùng nhau nắm cô, có trên cánh tay, có trên bờ vai, còn có nắm eo cô, bàn tay nào cũng lông rậm rạp kinh khủng.

“Đừng.”

Thời Tiểu Niệm sợ hãi la to lên, liều mang giãy dụa, đôi chân quơ loạn.

Cả người cô bị bọn hò đè lên bậc thang, có người xé quần áo cô, cánh tay vòng qua môi cô, Thời Tiểu Niệm hà miệng cắn.

“A.”

Người nọ đau đến kêu to, trở tay đánh Thời Tiểu Niệm một cái.

Thời Tiểu Niệm bị đánh phun ra một ngụm máu, đầu óc hỗn loạn vô cùng.

Cô còn muốn giãy dụa, nhưng không còn chút sức lực nào, cả người cô bị đè lại thật chặt, không thể phản kháng được: “Đừng...đừng, Cung Âu cứu em... cứu em.”

Rốt cuộc nước mắt của Thời Tiểu Niệm cũng vỡ đê, rơi lả chả, nhưng không nhận được một tia đồng tình.

Cung Âu mau tới đây.

“Tôi ghét người phụ nữ thích khóc, phiền chết được, đánh cô ta ngất xỉu đi.” Có người nói đánh một quyền lên người Thời Tiểu Niệm.

Vốn là thể lực của Thời Tiểu Niệm không chịu nổi, một quyền này đánh xuống, cô bất tỉnh tại chỗ, máu tươi chảy dọc theo môi, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Một giây trước khi bất tỉnh kia, cô vẫn còn hy vọng xa vời, Cung Âu tới cứu cô.

Nhất định anh sẽ tới cứu cô.

Lần nào anh cũng sẽ xuất hiện đúng thời điểm, ngay lúc cô bất lực nhất, anh cũng sẽ xuất hiện, cho nên nhất định anh sẽ tới.

Thời Tiểu Niệm té xỉu trên bậc thang, cổ tay tràn đầy vết máu cũng buông lỏng xuống.

Mấy người đàn ông mang mặt nạ cùng nhau chen lên.

Thời Tiểu Niệm trong giấc mơ, cô nằm mơ thấy mình trở lại Từ Lang, vô số tác phẩm nghệ thuật tung bay trước mắt cô, những cái dĩa màu trắng đến lóa mắt.

Cuối cùng, vô số cái dĩa rớt xuống đất, nát bấy.

Cô đứng giữa những mảnh vụn, ngơ ngác nhìn, sợ hãi, nhưng rất nhanh, cô bị người kéo vào trong lồng ngực ấm áp, thật ấm áp.

Bất chợt cô cảm thấy thật an tâm.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt người kia đám chìm trong ánh mặt trời mãnh liệt, cô không thấy rõ mặt của anh.

Nhưng cô biết, ngoại trừ Cung Âu sẽ không còn ai khác.

“...”

Không biết đã qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm hoảng hốt tỉnh lại, toàn thân đau đớn, cô nằm trên bậc thang từ từ mở mắt ra, Trần nhà nguy nga lộng lẫy cao đến giống như vĩnh viễn cũng không chạm tới được vậy.

Trong cung điện khổng lồ trống trải chỉ còn một mình cô.

Cô cúi đầu xuống, chỉ thấy váy của mình bị xé không còn hình dáng, trên cánh tay trừ máu chính là vết bầm xanh đỏ.

Đau dớn từ mỗi tấc da thịt truyền tới.

Trí nhớ của Thời Tiểu Niệm từ từ trở lại, nhớ tới Thời Địch, nhớ tới mấy người đàn ông mang mặt nạ kia, trên thân thể càng quặn đau thêm, cùng với tim, cô thống khổ kêu thành tiếng: “A.”

Giọng nói của cô rất nhỏ, khàn khàn, giọng nói run rẩy không chịu được.

Tại sao sẽ như vậy?

Tại sao?

Thời Địch, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.

Thời Tiểu Niệm thống khổ nằm trên bậc thang, bàn tay vô lực từ từ nắm lại, móng tay xẹt qua bậc thang phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Nhìn máu cùng vết ứ xanh trên tay mình chằm chằm, Thời Tiểu Niệm thống khổ không chịu nổi, trong tim giống như bị khoét một lỗ vậy, đau đến máu tươi dầm dề.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy vô tận tuyệt vọng cùng thống hận.

Cô đau đến ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, chẳng qua là kêu nhỏ thành tiếng.

Chuyện lại tái diễn lần nữa, thì ra cuối cùng vẫn là không chạy thoát.

Thời Tiểu Niệm gắng gượng từ bậc thang ngồi dậy, mỗi một tấc da trên thân thể đều đau, cô đưa tay kéo quần áo đã rách che mình lại.

Bỗng nhiên, trong mắt cô xẹt qua một tia giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.