Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 454: Chương 454: Chương 245: Cung Âu còn có thể cần cô nữa hay không? 2




Thời Tiểu Niệm nghe cô nói, khổ sở: “Đúng, đối với Thiên Sơ mà nói, tôi không phải là một người tốt, nhưng Thời Địch cô lại tốt bao nhiêu, cô bỏ thuốc cho anh, suýt chút nữa cô đã biến anh ấy thành một kẻ ngốc.”

“Vậy còn tốt hơn cô hại chết anh ấy như bây giờ.” Thời Địch kích động la lớn, chớt tát một cái lên mặt cô.

“...” Thời Tiểu Niệm bị đánh nghiêng mặt đi, vết thương trên khóe miệng rỉ ra nhiều máu hơn.

Thời Địch oán hận trợn mắt nhìn cô: “Nếu như không phải cô, làm sao Thiên Sơ sẽ rời xa đất nước, nếu như không phải cộ, làm sao Thiên Sơ sẽ gặp tai nạn máy bay rơi xuống.”

Vậy còn tốt hơn cô hại chết anh ấy như bây giờ.

“...”

Lời nói của Thời Địch giống như con dao hung hăng ghim vào trái tim của Thời Tiểu Niệm, cô rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt.

Cô có thể biện hộ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có duy nhất không biện hộ được chuyện này.

Là cô gián tiếp hại chết Thiên Sơ.

Tổn thương cô mang đến cho Thiên Sơ còn hơn xa tổn thương Thời Địch mang đến cho Thiên Sơ nhiều lắm.

“Không còn lời nào để nói đúng không?” Thời địch nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu oán hận nhìn cô chăm chú: “Chị, chị tốt cùa tôi, cô phá hủy nhà của tôi, phá hủy sự nghiệp của tôi, cô hại chết người đàn ông tôi yêu nhất.”

“...”

“Tất cả những thứ này đều là do cô ban tặng. tôi đã từng nói, sẽ không bỏ qua cho cô, cái gì của tôi cũng đã mất, cô cũng đừng mong sẽ thật tốt.” Bỗng nhiên Thời Địch lau sạch nước mắt, từ dưới đất đứng lên, cầm lấy điện thoại ra gọi: “Này, mấy người có thể đi vào.”

Mấy người?

Ai?

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, trong lòng trầm xuống: “Thời Địch cô muốn lảm gì?”

“Tôi muốn làm gì?” Thời Địch cười lạnh một tiếng, ánh mắt oán hận gần như vặn vẹo: “Cô nói sao, cô phá hủy tất cả của tôi, tôi cũng phải phá hủy cô.”

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn, mấy người đàn ông cao lớn đi tới, ai ai cũng mang mặt nà kỳ lạ, nửa người trên cởi trần, bắp thịt trên người lộ ra ngoài, hiển rõ sức mạnh của họ.

Bọn họ đến gần, từng người nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt lộ ra dục vọng.

Nhất thời Thời Tiểu Niệm đoán được Thời Địch muốn làm gì, hơi lạnh dần dần len lỏi trong cơ thể, lạnh lẽo nói: “Thời Địch, trò chơi này cô đã chơi đủ chưa.”

Cách ba năm lại tới một lần, trước đã một lần, lần này lại đến nữa.

Thời Địch là không để cho cô bị người ta cưỡng hiếp là sẽ không chịu dừng tay sao?

“Cô muốn cuộc sống giàu có, đừng hòng, để tôi xem qua tối nay, Cung Âu còn có thể muốn cô nữa hay không.” Thời Địch nhìn cô, sau đó lui về phía sau vài bước, trong mắt dần dần lộ ra vẻ khoái trá trả thù được.

Mấy người đàn ông kia đi từng bước từng bước lại gần Thời Tiểu Niệm.

“Thời Địch, cô không sợ Cung Âu sẽ giết cô sao?”

Thời Tiểu Niệm bắt đầu hoảng sợ, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Sợ? Tôi không còn gì cả còn sợ nữa sao? Ngược lại là cô, sau tối nay, nhất định Cung Âu sẽ vứt bỏ cô như đống rác vậy. Chị tốt của tôi, căn bản cô không xứng được hạnh phúc, hiểu không?” Thời Địch thấy trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra sợ hãi không khỏi cười lên, cười đặc biệt vui vẻ, xoay đó xoay người đi ra ngoài.

“Thời Địch.”

Thời Tiểu Niệm lớn tiếng kêu cô, Thời Địch lại rời đi không thèm quay đầu.

Chỉ để lại Thời Tiểu Niệm ở trong cung điện khổng lồ này.

Mấy người đàn ông kia không ngừng đi về phía Thời Tiểu Niệm.

Tay chân Thời Tiểu Niệm cũng bị trói, khó khăn lui về phía sau, hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông trước mặt, hơi thở dồn dập, liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại: “Mấy người không được làm bậy, có biết tôi là ai sao, tôi là bạn gái của Cung Âu.”

“Biết mà, vậy thì sao, chúng tôi mang mặt nạ làm việc, ai có thể biết được là chúng tôi làm?”

Một người nói khẩu âm có chút kỳ lạ, sau đó mấy người đàn ông rối rít cười lên, cười vô cùng khinh miệt.

“Bạn trai của tôi là Cung Âu, Cung Âu không có gì là không biết.”

Thời Tiểu Niệm kích động nói, không ngừng lui về phía sau, gấp đến cả người tràn đầy mồ hôi: “Không phải mấy người muốn tiền sao, tôi cho mấy người, Cung Âu có rất nhiều tiền, Thời Địch cho mấy người bao nhiêu, tôi bảo Cung Âu cho mấy người gấp mười lần.”

Chỉ cần để cho cô ra ngoài.

Chỏ cần để cho cô rời đi.

“A ha, thật nhiều tiền nha.” Một người trong đó cười nói, nhún vai: “Xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi cũng có quy cũ, cho dù tiền nhiều cỡ nào cũng không cầm lấy tiền hai lần.”

Thời Tiểu Niệm hoảng sợ nhìn bọn họ: “Cho mấy người tiền cũng không muốn sao, hai mươi lần, cho mấy người hai mươi lần.”

Rốt cuộc người mà Thời địch tìm là ai?

Ngay cả tiền cũng không cần.

Vậy cô phải làm sao, chẳng lẽ tối nay cô thật phải bị...

Không, không được.

Thời tiểu Niệm gấp đến độ không được, liều mạng giãy dụa hai tay, lúc nói chuyện với Thời Địch, cô cũng không buông tha cho giãy dụa, cổ tay đã sớm bị mài trầy da, vết máu loang lổ.

Cô không để ý tới đau đớn, tiếp tục giãy dụa.

“Dáng người của cô gái này không tệ, hôm nay chúng ta có thể nếm được mùi vị người phụ nữ đầu tiên của người đứng đầu điện thoại di động, đừng trói cô ta, thả ra đi, chậm rãi thưởng thức.”

Có người nói.

Vì vậy một người mang mặt nạ mèo lập tức đi tới, cởi dây thừng trên chân và tay cô ra.

Vừa cởi ra, Thời Tiểu Niệm liền dùng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, chạy ra ngoài như điên.

“Đừng để cô ta chạy.”

Mấy người đàn ông đuổi theo.

Thời tiểu Niệm không chạy lại bọn họ, cô vọt tới trước một hàng nến, từng cây nến màu đỏ toát ra ngọn lửa, Thời Tiểu Niệm không để ý gì cả cô ngã cây nến.

“Cô gái này thật ác độc.”

Mấy người đàn ông đồng thời lui về phía sau một bước, ánh nến đầy đất.

Thời Tiểu Niệm xoay người lại chạy, nhào đến cửa hông nho nhỏ muốn mở ra, cổ áo lại bị người nắm từ phía sau, cô sợ đến hét ầm lên.

“Muốn chạy?”

Một người đàn ông bấu vào bả vai cô.

Thời Tiểu Niệm cầm cây nến mới vừa thuận tya nhặt lên, trực tiếp vùi đầu ngọn lửa dang cháy vào tay hắn, , nhất thời trên tay người đàn ông thêm một dấu ấn màu đen, đau đến hắn buông tay ra, lớn tiếng kêu lên: “A.”

Thời Tiểu Niệm nhân cơ hội lủi ra ngoài, chạy như điện trong cung điện khổng lồ, không ngừng đụng trúng đồ vật bên trong, ánh nến cũng bị cô đẩy ngã một cái lại một cái.

Làm sao bây giờ.

Cô không thể đến gần cửa được.

Cung Âu cứu em, mau tới cứu em.

Dần dần Thời Tiểu Niệm chạy hết nổi, đến bên bậc thang bằng ngọc thạch liền nặng nề té lộn mèo một cái, tiếng cười không biết kiêng kỵ của mấy người đàn ông từ sau lưng truyền tới.

Thời tiểu Niệm nhanh chóng từ bậc thang bò dậy, xoay người trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay đều cầm câu nến, ánh nến đều đã dập tắt hết, nhưng trên đỉnh vẫn còn nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.