Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 453: Chương 453: Chương 245: Cung Âu còn có thể cần cô nữa hay không? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm thấy vậy cho là có hy vọng, đang muốn tiếp tục thuyết phục, bỗng nhiên Thời Địch cười khổ một tiếng: “Cô cho là tôi chỉ vì những chuyện này mà bắt cô lại sao?”

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Chị.” Thời địch ngồi xuống trước mặt, thật sâu nhìn cô: “Có phải cô cảm thấy mình không có chút lỗi lầm nào không?”

“Cô muốn nói cái gì?”

Thời Tiểu Niệm mím môi.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thua cô một chuyện, một người, sau đó tôi đã thua cả đời.” Thời địch khổ sở nói, đôi mắt ửng đỏ,

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện ánh mắt cô đỏ hoe, không biết đã khóc bao lâu, ánh mắt hơi sưng chẳng qua là bị trang điểm che giấu.

Thua một chuyện, một người.

Người nọ đương nhiên là Mộ Thiên Sơ.

Thời Địch nhìn cô: “Nhất định cô không biết đi, tôi còn thích Thiên Sơ trước cả cô, vào lúc Thiên Sơ chỉ mới đến nhà chúng ta, tôi đã thích anh ấy.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn: “Làm sao có thể?”

Khi đó cô cũng giống như cha nuôi vậy, không để ý đến Mộ Thiên Sơ, mà mẹ nuôi lại xem anh như người bình thường, chỉ làm xong một ngày ba bữa kêu anh ăn, cũng sẽ không để ý Mộ Thiên Sơ ở trong hoàn cảnh xa lạ có thích ứng hay không.

“Khi đó tôi quá kiêu ngạo.” Thời Địch nói, nhắc đến Mộ Thiên Sơ ánh mắt đã ửng đỏ: “Tôi cho là anh sẽ giống như những người khác vậy, chủ động đến gần tôi, lấy lòng tôi, kết quả anh lại không có. Đến khi rốt cuộc tôi đã buông kiêu ngạo xuống, quyết định đến gần anh, thì cô đã tới.”

Khi đó, cô chỉ đứng xa xa, nhìn Thời Tiểu Niệm nói chuyện với Mộ Thiên Sơ.

Sau đó, cô cứ đứng nhìn cảm tình của hai người càng ngày càng sâu, càng ngày càng tốt.

“...”

Trí nhớ của Thời Tiểu Niệm bị dẫn đắt về thời trẻ thơ, nghĩ đến Thiên Sơ, cô có cảm giác tôi lỗi sâu nặng.

“Từ đó về sau, Thiên Sơ chỉ đồng ý nói chuyện với cô, chỉ đồng ý kêu tên cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến tôi.” Thời Địch nói, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống: “Chị, rõ ràng cái gì cũng không băng tôi, tại sao trên chuyện của Thiên Sơ, cô lại luôn nhanh hơn tôi một bước.”

“...”

“Chị có biết không, hôm đó tuyết rơi nhiều, tôi cũng đi, nhưng mà lúc tôi chạy đến, đã trơ mắt nhìn cô kéo Thiên Sơ từ trong tuyết lên.”

“...”

Thì ra ngày tuyết rơi đó, Thời Địch cũng đi tìm Mộ Thiên Sơ.

Cô cùng Thiên Sơ vẫn không biết.

“Cô kéo Thiên Sơ, cũng kéo lòng của anh ấy đi.” Thời Địch vừa nói, nước mắt lăn dài trên gò má: “Mà tôi cũng chỉ có thể đứng có nhìn hai người, vừa nhìn là nhìn nhiều năm như vậy, cho đến khi Thiên Sơ làm giải phẫu.”

Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch khóc đến hai mắt đỏ bừng, đột nhiên cảm giác hơi không thoải mái, nhàn nhạt nói: “Thật ra thì tôi vẫn luôn không biết cô thích Mộ Thiên Sơ là thật, hay là giả. Nếu như là thật, vì sao cô phải bỏ thuốc cho anh ấy.”

Lúc đầu tình cảm của Thiên Sơ và Thời Địch tốt quá đột nhiên, xung quanh Thời Địch luôn có rất nhiều người, lại thêm một Mộ Thiên Sơ.

Cô thừa nhận, lúc ấy cô ghen tị.

Khi đó, cô chỉ biết lơ mơ về tình yêu, cô chỉ biết người bạn duy nhất của cô đã bị Thời Địch cướp lấy.

“Cô nghĩ là tôi muốn sao?” Thời Địch kích động nói, đôi mắt oán hận nhìn cô: “Tôi nhìn thấy sau khi Thiên Sơ giải phẫu đã mất trí nhớ, sau đó nhìn lén nhật ký của cô, tôi mới biết, thì ra cô chỉ muốn một người bạn chơi cùng, cô không phải thật lòng tốt với Thiên Sơ, không phải thật lòng thích anh ấy.”

“...”

Thời Tiểu Niệm bị nói sắc mặt tái nhợt, rũ mắt xuống, ngực đau nhói, áy náy vô cùng.

Đúng, cô không phải người tốt lành gì, lúc đầu cô đến gần Mộ Thiên Sơ là có mục đích, nhưng mà cô là thật lòng tốt với Mộ Thiên Sơ, không phải giả vờ.

“Cô nói một người như cô vậy làm sao có thể xứng được Thiên Sơ thích.” Thời Địch nói: “Thiên Sơ cũng không nên nhớ cô, hẳn là anh ấy nên hoàn toàn quên cô, nếu như vừa bắt đầu, tôi là người đầu tiên đến gần anh, tất nhiên người anh yêu chính là tôi, sự thật chứng minh, tôi đúng rồi.”

Sau khi Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ, quả nhiên anh yêu cô.

Sáu năm đó, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, cô cẩn thận bảo vệ phần tình yêu này, chỉ sợ một ngày nào đó Mộ Thiên Sơ sẽ nhớ tới.

Cho nên, cô ngay cả đứa bé cũng không dám muốn, chỉ có thể phá thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.