Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 452: Chương 452: Chương 244: Không thấy Thời Tiểu Niệm 2




Trong mắt Thời Tiểu Niệm lướt qua một tia suy nghĩ, ngước mặt nhìn lại cung điện lớn này.

Cung điện.

Cùng với có thể tìm được người đàn ông có bóng lưng giống nhau như vậy.

Cô nghĩ, cô đã biết là ai bắt cô.

“A..A..”

Thời tiểu Niệm giùng giằng từ dưới đất ngồi dậy, liều mạng vận động hai tay, muốn xé sợi dây ra.

“Đừng lãng phí sức lực kêu nữa, cũng đừng lãng phí sức lực giãy dụa, cô không chạy thoát được đâu.” Một giọng nói truyền tới, trong giọng nói không có vui vẻ, chỉ còn lại là âm thanh lạnh như băng.

Thời Tiểu Niệm quay đầu.

Chỉ thấy Thời Địch mặc một bồ đồ áo hở vai, quần dài hiển lộ đôi chân vừa nhỏ vừa dài, mái tóc dài quăn kéo qua một bên vai, trên mặt trang điểm tinh xảo, đẹp vô cùng, trên gương mặt tràn đầy oán hận đi về phía cô.

Giày cao gót đạp trên đất phát ra tiếng vang thanh lãnh.

“...”

Quả nhiên là Thời Địch.

Thời tiểu Niệm nhíu mày nhìn cô, cô muốn làm gỉ?

Thời Địch từ từ đến gần cô, giờ phút này đôi mắt xinh đẹp đang nhìn cô như nhìn kẻ thù vậy, lạnh lùng nói: “Chị, ở đây là cung điện, là căn cứ của đoàn làm phim, tối hôm nay đã đóng cửa hết, không có ai đến đây.”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất trợn mắt nhìn cô, hai tay bị trói sau lưng, hai chân khép lại co về.

Thời địch ngồi chồm hỗm trước mặt cô, đưa tay xé băng keo trên mặt cô ra, móng tay sơn màu đỏ, giống như cô ta vậy, đẹp đến động lòng người.

“Xoạt...”

Băng keo màu đen bị xé ra một cái.

Không biết có phải vì quá dính hay không, băng keo vừa xé xuống, da trên khóe miệng của cô trong nháy mắt đã rách ra, trong miệng nếm được một mùi máu tanh.

Đau đến thân thể cô co quắp một trận.

“Thời Địch cô muốn làm gỉ?” Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, nhìn cô không dám tin: “Thời Địch, cô đây là bắt cóc, cô đang phạm pháp.”

Thời Địch dùng một tư thế xinh đẹp đứng trước mặt cô, dán lông mi giả hai tầng, hiện rõ đôi mắt to mà có thần, Thời địch nhìn cô, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Phạm pháp? Tôi phạm pháp thì sao chứ?”

“...”

“Chị tốt của tôi, cô có biết cô là một tai tinh hay không, cô làm hại tôi đã mất hết tất cả.” Thời địch cười nói, giờ phút này giọng nói luôn luôn vui vẻ lại có vẻ âm u.

Nghe vậy, Thời tiểu Niệm ngồi dưới đất, gương mặt cũng lạnh xuống: “Thời Địch, cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy là tôi hại cô đúng không?”

Từ trước kia Thời Địch cũng đã hận cô.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thời Địch cười lạnh nói: “Cô giỏi lắm, bây giờ cô leo lên cành cao rồi, cô có thể tùy ý đùa giỡn Thời gia chúng tôi, cô làm hại cha bị phá sản, thiếu một số nợ khổng lồ, bây giờ ngày ngày ở nhà uống rượu nổi giận, cô có biết không, ngày nào mẹ cũng bị cha đánh.”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn.

Tại sao mẹ nuôi có thể bị cha đánh mỗi ngày được?

“Còn có tôi.” Thời địch từ dưới đất đứng lên, nhìn cả tòa cung điện an tĩnh: “Cô có biết hay không, bộ phim này tôi là nữ số một, chỉ nói hao tổn đã đạt tới năm trăm triệu, vừa ra chính là kiệt tác bom tấn, tôi còn chuẩn bị nhờ bộ phim này mà đi lấy danh hiệu ảnh hậu nữa. Kết quả thì sao, Cung Âu nhúng tay vào, tôi liền bị rút hết ra khỏi bộ phim. Không chỉ có bộ phim này, toàn bộ vòng trải trí không ai dám mời tôi nữa.”

Cô bị lạnh nhạt.

Cô bị tuyệt đường sống.

Lần này, cô thật là biến mất khỏi vòng giải trí.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi trên mặt đất lạnh như băng, trầm mặc nhìn Thời Địch.

Thời địch nhìn long ỷ trước mặt, trong mắt tràn đầy bi thương: “Tôi không thể đóng những bộ phim tôi thích nữa, tất cả những gì tôi học được để biểu diễn cũng đều vô ích, hoàn toàn bọ cô phá hủy.”

Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm rũ xuống, cố biết Thời Địch thích biểu diễn bao nhiêu, nhưng cô không cảm thấy đây là vấn đề của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.