Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn người trước mắt.
Không phải Mộ Thiên Sơ.
Chỉ là một người có bóng lưng giống nhau đến cực điểm.
Lúc này cô mới nhớ đến lời cung Âu nói không thể rời khỏi bên cạnh anh, lông mi run rẩy, xoay người chạy.
Người đó nắm cô lại thật chặt.
Thời Tiểu Niệm gắng hết sức dãy dụa, người nọ dùng một tay kềm hai tay cô lại, Thời Tiểu Niệm bị nắm đau, càng giãy dụa, la lớn hơn: “Cứu mạng cứu mạng.”
Người đó thấy vậy sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng dùng một cái khăn che miệng cô lại.
“A...”
Thời Tiểu Niệm mở to hai mắt, trên mũi ngửi được một mùi vị kích thích, cô lập tức nín thở liều mạng tránh thoát, nhưng rất nhanh, ý thức của cô vẫn bị mùi hương trên khăn đoạt đi.
Cả người cô từ từ xụi lơ, hai tay đang giãy dụa cũng dần dần buông xuống.
Người đó vác cô lên vai, bước về phía trước thật nhanh.
Phòng họp trong quán bar, máy lạnh mở tối đa, một đám nhân viên cao tầng nơm nớp lo sợ đứng lên báo cáo sáng ý của mình, người nào đi ra đều bị Cung Âu bác bỏ hết.
“Tôi cho mấy người thời gian lâu như vậy cũng chỉ nghĩ ra những tiết mục ngắn phải dựa vào internet dụ dỗ người như vậy, cái gọi là sáng ý tôi mời mấy người đến chính là muốn sao chép những tiết mục ngắn trên internet như vậy tôi mời mấy người đến làm gì?” Cung Âu ngồi ngay trước nhất, tức giận cầm một xấp văn kiện ném về phía người đang báo cáo.
Toàn bộ phòng họp đều tràn đầy hơi thở trầm thấp.
Mỗi lần họp đều bị tổng tài mắng gần chết, mọi người đồng loạt cúi đầu, vùi đầu xuống thật thấp.
“Tôi nói cho mấy người biết, không có bản lãnh thì cút khỏi N.E cho tôi, ngay chỗ này, cút cho tôi.” Cung Âu bắt đầu mắng, đột nhiên trong đầu trống rỗng.
Giọng nói của anh chợt ngừng lại.
Trong phút chốc, anh quên mất mình muốn nói cái gì tiếp theo, tình huống này chưa bao giờ xuất hiện.
Loại yên lặng này kéo dài rất lâu.
“...”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cung Âu, chỉ thấy anh đứng ở đó, vẻ mặt giống như đọng lại vậy.
Đột nhiên tổng tài bị sao vậy?
Một lúc lâu sau, Cung Âu phục hồi tinh thần lại, tiếp tục trừng mắt nhìn mọi người hét: “Ở N.E, nếu không chịu kích thích tiềm năng lớn nhất của mình, liền cút ngay cho tôi có nghe hay không?”
“Dạ, tổng tài.”
Mọi người bị mắng uất ức, nhưng vẫn cùng lên tiếng trả lời lại.
“Tiếp theo là ai làm báo cáo, đứng ra.” cung Âu lạnh lùng nói.
“Là tôi, tổng tài.”'
Một nhân viên cấp bậc tổng thanh tra đứng lên, đưa tay lau mồ hôi trên tràn, mở miệng bắt đầu làm báo cáo.
Cung Âu đứng trước nhất, ngón tay thon dài xoay xoay cây viết, đột nhiên hoàn toàn không nghe lọt, cả người bức rức không nói được.
Một giây tiếp theo, Cung Âu ném cây bút xuống, xoay người chạy ra khỏi phòng họp trong quán bar.
“...”
Một đám người trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Cung Âu chạy nhanh về phía trước.
Thời Tiểu Niệm đáng chết đã trở thành ma chướng của anh, một phút không thấy được anh đã bắt đầu tâm trạng không yên.
Sau này cô buồn ngủ thì để cái giường trong phòng họp của anh là được, không thể để cho cô rời khỏi anh từng giây từng phút.
Cung Âu chạy đến trước thhang máy, chỉ thấy con số trên thang máy dần dần hạ xuống.
Cung Âu trực tiếp xông lên trên thang lầu, chạy như điên trong hành lang, xa xa, anh thấy cửa đang mở ra.
ánh mắt của anh lạnh lẽo, lập tức xông tới, nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, chỉ thấy torng phòng ngủ không một bóng người.
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu cuồng loạn hét, không ai trả lời anh.
Nhất thời cả người anh nóng nảy không chịu nổi, giống như có con sâu nào đó trong cơ thể cắn anh không ngừng, làm cho anh khó chịu, làm cho anh bực tức, Cung Âu đạp cái bình bên cạnh một cước rơi xuống đất xoay người đi.
Cung Âu vừa đi vừa lấy điện thoại ra bấm số của Thời Tiểu Niệm, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên âm trầm.
Bỗng nhiên, một tiếng chương điện thoại vang lên bên ngoài.
Cung Âu lạnh mặt đi ra bên ngoài, đến chỗ cua quẹo, liền thấy điện thoại của Thời Tiểu Niệm rơi trên hành lang.
“...”
Cung Âu đứng ở đó, nhất thời trên gương mặt anh tuấn tái nhợt, trợn mắt nhìn chiếc điện thoại kia chằm chằm.
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu hét lớn tiếng, chợt hung hăng quăng điện thoại lên tường.
“Ầm.”
Điện thoại rơi xuống đất lên tiếng trả lời lại, màn hình tối đen, vỡ vụn.
Thời Tiểu Niệm đã quên mất mình đã ngủ bao lâu mới tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác tay, chân của mình đều bị người ta trói lại.
Rất đau.
Cô bị đau đầu đến mức tỉnh lại, đã nghe đến một mùi nước hoa gay mũi.
Thời Tiểu Niệm từ từ mở mắt ra, cả người cô té xuống đất, tầm mắt mơ hồ, ngước mặt nhìn lại, chỉ thấy chỗ này lại là hoàng cung, bối cảnh cổ kính nguy nga lộng lẫy, long ỷ bằng vàng, bậc thang bằng ngọc thạch, xa hoa vô cùng.
Giống như cung điện lúc hoàng đế lâm triều thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình vậy.
Một nơi khổng lồ không có bóng người nào.
Sao lại là hoàng cung?
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, giùng giằng muốn ngồi dậy, liền phát hiện tay mình bị trói sau lưng, hai chân cũng bị buộc chặt, trên miệng cũng bị dán gì đó, che miệng lại, không nói nên lời.
“A..A...”
Thời Tiểu Niệm cố gắng làm cho mình phát ra tiếng động, hy vọng có người nghe được.
Nhưng cái cung điện này thật là lớn đến mức trống trải, giọng nói cô vừa phát ra giống như muỗi kêu vậy.
Làm sao đây?
Sao cô lại bị bắt đến nơi này?
Cái người đàng ông giả mạo Mộ Thiên Sơ đó là ai, tại sao phải bắt cô?
Giả mạo Mộ Thiên Sơ.