Chẳng lẽ cả đời này cô không thể ở cùng cha mẹ anh, nhất định vợ chồng Cung gia sẽ không đồng ý, không biết còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa.
Thời Tiểu Niệm nằm đó, hai mắt mở to, thật lâu sau bàn tay sờ trên bụng cô mới ngừng lại, Cung Âu ở phía sau dần thở đều.
Cô ở trong người anh xoay người nhìn vào mặt anh.
Cung Âu đã ngủ, anh mắt nhắm lại, hàng mi thật dài, giống như một bóng mờ trước mắt, mũi thẳng môi mỏng.
Gương mặt hoàn mỹ, anh tuấn.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, một lát sau mới nở nụ cười, vươn tay xoa xoa gương mặt Cung Âu, phác hoa mũi anh, môi anh.
Cô tin lời của anh, anh muốn em, cho nên vì em cái gì nên làm anh đã làm.
Cô cũng cố gắng làm theo những lời này.
Nhưng anh có biết, muốn anh thật sự rất khó.
Vì anh là Cung Âu, vì sao anh cứ phải là Cung Âu chứ.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, nhớ thật kỹ, cô không thể làm ra một đáp án, đành từ từ nhắm mắt ngủ say.
Cảm giác Thời Tiểu Niệm ngủ rất dài.
Lúc tỉnh lại chỉ thấy Cung Âu đã thay quần áo chỉnh tề, sơ mi phẳng phiu, quần âu thẳng tắp bao lấy đôi chân thon dài, Cung Âu đứng trước cửa sổ đưa tay cài nút thắt.
Lúc này động tác của anh hết sức tao nhã.
“Anh mặc chỉnh tề như vậy là muốn đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
Cung Âu quay đầu, gương mặt anh tuấn nhìn cô, thấy cô đã tỉnh lạ, đôi mắt đen bóng nhìn nhìn sau đó trực tiếp nhào lên giường cúi đầu gặm môi cô.
“Ưm.”
Thời Tiểu Niệm trở tay không kịp, người vẫn nằm trên giường vị nụ hôn bá đạo che lại, cô trừng to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn Cung Âu trước mắt: “Ừm, đừng lộn xộn, ưm.”
Cung Âu như dã thú điên cuồng hôn cô, nụ hôn nhiệt liệt, triền miên.
Hôn thật lâu mãi đến lúc cô không thở được Cung Âu mới buông tha cho cô, cảm thấy thỏa mãn: “Thật thoải mái.”
Giống như con dã thú ở trong rừng được ăn no, anh đưa tay lau môi, hành động mỹ cảm vô cùng.
“…”
Đối với Cung Âu như vậy Thời Tiểu Niệm hầu như đều ở trong trạng thái không thể nói gì, cô mấp máy môi, không có cách nào với anh.
Cung Âu chống hai tay bên người cô, đôi mắt đen sáng quắc nhìn cô: “Em tiếp tục ngủ đi, anh xuống lầu mở cuộc họp.”
“Họp ở đây sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Ừ, anh để cho người ta mang văn kiện cuộc họp tới.”
Cung Âu nhẹ giọng trả lời, đôi mắt đen nháy, giọng nói từ tính: “Anh nhất định phải khai phá ra một người máy biết dỗ phụ nữ, có thể dùng tay để cảm ứng, sau đó dỗ chủ nhân vui vẻ.”
Anh nói nội dung cuộc họp.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm giật mình bởi vì khoảng thời gian trước cô không vui vì suy nghĩ.
“Có thể khó quá hay không?”
Mr Cung có rất nhiều công năng, còn phải khai phá tiếp sao?
Trong mắt Cung Âu không có gì là tận cùng, anh lại tiếp tục nghĩ ra kì tích sáng tạo mới.
Thật sự anh rất lợi hại.
“Đối với anh mà nói thì không khó.” Cung Âu khẳng định, đưa tay xoa xoa mặt cô: “Được rồi, em ngủ tiếp đi, anh xuống trước.”
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm máy móc gật đầu.
Cung Âu thâm sâu nhìn cô, sau đó xoay người xuống giường, còn quay đầu nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em ra ngoài với anh đi, một khắc không thấy được em anh cảm thấy không thoải mái.”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng, đang định ngồi dậy thì Cung Âu lại nói: “Thôi bỏ đi, em nằm tiếp đi, tiếp tục ngủ.”
Trong khoảng thời gian này cô ở đây ngủ không ngon, tất cả đều là học tập, anh không thể cường chế mà còn phải nuôi cô béo lên.
Nhất định là quá gầy nên mới không mang thai.
Cung Âu xốc chăn lên, liếc mắt nhìn phía sau cô.
“Nhìn gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu.
“Em xem em, mông nhỏ như vậy, thảo nào không thể mang thai, nhanh vỗ béo lên cho anh.” Cung Âu cúi người, qua váy cô vỗ vỗ mông cô hai cái.
“…”
Thời Tiểu Niệm bị sét đánh tại chỗ.
“Được rồi, anh đi họp.” Cung Âu duỗi tay nắn nắn mặt cô: “ Dù sao trong khách sạn là người của anh, em yên tâm ngủ đi, có nghe hay không?”
Nhìn anh, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường nghe lời: “Được.”
“…”
Cung Âu nhìn cô thật lâu mới ra ngoài, mỗi bước đi giống như phải vĩnh biệt cô, đi rất khó khăn.
Đi một bước lại quay đầu nhìn lại.