Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“…”
Thiếu gia sẽ rất khó xử.
Phong Đức còn có thể lấy Cung Âu ra để áp chế cô.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, trong đầu trống rỗng, ánh mắt ảm đạm.
“Thời tiểu thư, vì thiếu gia, cô xem có thể lùi một bước hay không, đó cũng vì muốn tốt cho mọi người mà thôi.” Phong Đức nói;’/.Nếu không thì chỉ còn kết cục là chết.”
“Tôi không muốn.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, giọng nói đầy kiên định.
“…” Phong Đức im lặng, lập tức thở dài một hơi: “Haiz, Thời tiểu thư, cô vẫn suy nghĩ lại đi, vì sao cứ phải kiên trì như vậy, không phải cô yêu thiếu gia sao?”
Nói xong Phong Đức liền cúp máy.
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, để điện thoại xuống, ánh mắt ngưng trệ.
Không còn chắc chắn như lúc nói với Phong Đức lúc nãy, thật ra trong lòng cô rất dao động, cô ngồi xuống giường, cắn chặt môi.
Cung Âu.
Vì sao cứ phải kiên trì như vậy, không phải cô yêu thiếu gia sao.
Cô mím môi, nếu thật sự muốn cắt đứt đoạn tình cảm này thì ngay cả nguyên tắc cuối cùng cũng phải xóa bỏ sao?
Mỗi tôi cô đều đi học, liều mạng cố gắng vì Cung Âu, nhưng cô không muốn điểm mấu chốt của mình cũng phá bỏ.
Tình nhân.
Chẳng lẽ chỉ có thể làm tình nhân, cô mới có thể ở bên cạnh Cung Âu, trơ mắt nhìn anh và người phụ nữ khác đi vào lễ đường sao?
Chỉ có như vậy cô mới vì Cung Âu sao?
Ngón tay Thời Tiểu Niệm lướt qua màn hình, cẩm giác trong lòng khó chịu.
Cô nằm xuống giường, nhưng hai mắt không một chút tiêu cự, mấy ngày cố gắng tất cả đều về vạch xuất phát, cô làm tất cả không thể làm Cung phu nhân cảm động.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, không để cho bản thân phải nghĩ nhiều.
Nhưng nhắm lại cô vẫn không ngủ được.
Không biết bao lâu trên giường lún xuống. một giây sau, chăn bị nhấc lên, cô rơi vào cái ôm ấm áp, Cung Âu từ phía sau ôm lấy cô: “Có ngủ được không?”
“Đã ngủ rồi.”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt nhàn nhạt đáp.
“Nằm trong lòng anh ngủ đi.”
Giọng nói của Cung Âu đầy từ tính, đôi tay ôm chặt cô, bàn tay qua một lớp áp xoa xoa bụng cô, mặt cô đến gáy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da cô, người mùi hương dịu nhẹ trên người cô, mở miệng nói: “Thật là thơm.”
Cung Âu cứ ôm cô như vậy, càng không ngừng ngửi tới ngửi lui sau cổ cô.
Anh thật giống cho chó con.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, dựa vào lòng anh muốn ngủ nhưng mùi sữa tắm trên người anh vẫn bay vào mũi cô làm cho cô không cách nào ngủ yên.
Một lúc sau, Thời Tiểu Niệm nói: “Cung Âu, tình cảm của anh và cha mẹ như thế nào?”
Lúc hỏi lời này, cô mở mắt ra, trong mắt ảm đạm.
“Không tốt lắm.”
Cung Âu lãnh đạm nói.
“Không tốt lắm là thế nào?” Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng hỏi.
“Là như vậy đấy, nhưng mà bọn họ đối xử với anh tốt hơn anh trai.” Cung Âu lạnh nhạt trả lời, cánh tay ôm lấy cô, lời ít ý nhiều, ngón tay xoa xoa bụng cô, giọng nói trầm thấp: “Nơi này của em khi nào mới có thể lớn lên mới có con của anh?”
Đứa bé.
May mà không có đứa bé, hiện tại bọn họ có nhiều vấn đề như vậy, đứa bé xuất hiện càng thêm phiền.
“Bọn họ đối với anh rất tốt sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, không cho phép anh đổi đề tài.
“Ừ, không khác gì Thời gia, từ nhỏ tới lớn anh muốn gì thì có cái đó nhưng anh trai anh thì không, anh ấy phải trả giá rất nhiều, phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể có thứ mình muốn, cha mẹ vẫn luôn bất công với anh.” Cung Âu nói.
“…”
Cha mẹ vẫn bất công với anh.
Cung Âu chưa bao giờ thể hiện tình cảm với cha mẹ, nhưng Thời Tiểu Niệm hiểu anh vẫn rất thương cha mẹ anh.
Ai không thích cha mẹ bất công với mình chứ
“Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Cung Âu hỏi lại.
“Chỉ đột nhiên nghĩ tới thôi, chỉ tùy tiện hỏi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường một chút.
“Thời Tiểu Niệm, đừng suy nghĩ lung tung nữa cho anh.” Cung Âu bá đạo nói: “Em không cần xen vào chuyện bọn họ, anh chỉ muốn em, chẳng qua cả đời này chúng ta không đi Anh quốc là được rồi.”
Sao có thể không sang đó là có thể giai quyết chứ.