Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 448: Chương 448: Chương 242: Thủ đoạn quá dịu dàng. 2




Con người ông chủ tính nhẫn nại cũng không được tốt, cũng không để mặc cho sự việc này ngày càng tệ xuống.

“Vâng, phu nhân!”

Phong Đức gật đầu, nhíu mày, cô Thời cũng là một người cố chấp, để cho cô ấy làm một tình nhân không danh không phận thì làm sao cô ấy bằng lòng chứ.

Cung Âu lại vừa thu mua chiếc Koenigsegg.

Thời Tiểu Niệm phát hiện cung âu rất thích loại xe thể thao này, còn đặc biệt tiến hành chỉnh trang lại, hễ tự mình lái xe ra ngoài thì nhất định sẽ chạy xe thể thao.

Chạy xe thể thao trên đường, mở mui thoáng mát, gió từ phía trước thổi vào mặt mang theo chút ấm áp.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thời Tiểu Niệm hỏi, có chút lo lắng: “Em thực sự có thể không đi gặp bác gái sao?”

“Anh nói có thể thì có thể!” Cung Âu tùy tiện nói, bàn tay thon dài cầm vô lăng, chân đạp ga chạy nhanh về phía trước: “Em muốn đi đâu?”

“Đi dạo ở đâu cũng được!”

Thời Tiểu Niệm tùy ý nói, cô cũng không có tâm trạng đi dạo, nhưng đã ra ngoài rồi, đi dạo cũng tốt.

Mấy ngày nay cô vẫn bắt ép mình trong phòng sách mà đọc sách, học, học, đọc, cô đọc đến ngu người rồi!

“Nghỉ một ngày để đi dạo, em quá yếu ớt, gầy đến mức chỉ còn xương thôi!”

Cung Âu suy nghĩ một chút rồi quyết định, một tay cầm tay lái, một tay lấy điện thoại ra chạm vào hai cái, sau đó lạnh lùng nói: “Đặt một phòng ở khách sạn!”

“Vâng!”

Có giọng nói truyền đến, ngay sau đó, Thời Tiểu Niệm liền nhìn thấy một chiếc xe từ nhóm vệ sĩ ở phía sau vượt lên trước mặt cô chạy về phía trước.

“Sao lại muốn đặt phòng ở khách sạn!” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi.

Nghỉ ngơi không phải nên trở về lâu đài Đế Quốc sao?

“Không muốn để em học, không muốn để em gặp mẹ anh!” Cung Âu đảo mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Thời Tiểu Niệm em nhớ cho rõ, quả thật mẹ của anh cũng là một người tương đối khó đối phó, nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, thì không cần phải sợ bọn họ!”

“Em không sợ!”

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, chỉ là cô thấy áp lực quá nặng thôi!

“Dù sao em cũng phải nhớ, ở lâu đài Đế Quốc thì không sao, ra ngoài thì không thể rời khỏi anh dù nửa bước, nghe rõ chưa?” Cung Âu nhắc nhở cô.

“Lại phải ở chung hết 24 giờ?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Đúng!”

“Được, em biết rồi!” Thời Tiểu Niệm đã được Cung Âu huấn luyện thành một người không biết thời gian cá nhân là gì?

Cung Âu đưa cô đến một khách sạn cao cấp, đến cửa quán, Thời Tiểu Niệm liền thấy khách hàng đang rối rít kéo hành lí ra, mang theo túi đi ra.

Mà nhóm vệ sĩ của Cung Âu cũng đi qua, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.

Đây không phải là đặt một phòng ở khách sạn, rõ ràng là bao cả khách sạn mà!

Có tiền đúng là tương đối phóng khoáng.

Thời Tiểu Niệm không biết làm sao, cởi đai an toàn bước xuống xe, đưa tay ấn huyệt thái dương, thực sự cô có chút mệt mỏi, đầu nặng trĩu.

“Sao vậy, vẫn không thoải mái?”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, mỉm cười: “Không có, đi vào thôi, em đang muốn ngủ một chút!”

Mấy ngày nay, đúng là cô không được ngủ đủ.

“Ừ!”

Cung Âu quan sát cô, sau đó ôm cô đi về phía trước.

Cung Âu đi qua ôm lấy cả người cô, ánh mắt đen nhìn cô chằm chằm.

Quản lý đại sảnh của khách sạn trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng Tổng thống ở tầng cao nhất, đẩy cửa cho bọn họ: “Ngài Cung, có cần khách sạn sắp xếp người giúp việc nữ và quản gia hay không?”

“Không cần, đi đi!”

Cung Âu lạnh lùng nói, kêu quản lý rời đi, sau đó không chút nể nang mà đóng cửa trước mặt ông.

Thời Tiểu Niệm ở phía trong nhìn ra, bên trong phòng Tổng thống cũng không quá sang trọng, nhưng không biết có phải là vì cô đã quen với sự thiết kế hiện đại, to lớn lạ thường của lâu đài Đế Quốc hay không, nên đối với căn phòng Tổng thống này cũng không có cảm xúc gì quá lớn.

“Cung Âu, có phải anh định trốn khỏi nhà không?”

Thời Tiểu Niệm đi vào trong, nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ nói.

“Lâu đài Đế Quốc là do anh xây dựng, anh còn cần trốn sao?” Cung Âu hừ một tiếng.

Chẳng qua là anh không muốn thấy cô bị mẹ anh giày vò.

Anh không thể đuổi bà ra khỏi lâu đài, cũng chỉ có thể đem cô ra ngoài nghỉ ngơi.

“Vậy em đi ngủ một chút nhé!”

Hiếm khi không cần học, đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy vô cùng thoải mái vô cùng buồn ngủ, cô đẩy cửa tìm phòng ngủ.

“Vậy em nghỉ đi, anh đi tắm!” Cung Âu nói.

“Dạ!”

Thời Tiểu Niệm gật đầu đi vào phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng lớn như thế, đang định vén chăn lên, điện thoại liền reo.

Cô cầm điện thoại, là Phong Đức gọi đến.

Thời Tiểu Niệm đứng yên tại chỗ nghe điện thoại: “Quản gia Phong, có phải bác gái tức giận tôi rồi không?”

Muốn gặp cô, kết quả cô lại chạy mất!

Hoàn toàn không tôn trọng phu nhân nhà họ Cung!

“Ngược lại phu nhân cũng không có tức giận.” giọng của Phong Đức điềm đạm: “Nhưng phu nhân có mấy câu muốn tôi hỏi cô.”

“Sao ạ?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, hôm nay phu nhân tìm cô là muốn hỏi gì sao?

“Thiếu gia đang ở bên cạnh cô sao?” Phong Đức dè dặt hỏi.

Thời Tiểu Niệm nhìn trước cửa: “Anh ấy trong phòng tắm, quản gia Phong có lời gì cứ hỏi đừng ngại.”

“Phu nhân nói, bà đã nhìn thấy được cô vì thiếu gia mà cố gắng, bà cũng rất thích, nhưng dù sao thì bối cảnh cũng khác xa, điều này cô Thời dù có cố gắng thế nào cũng thể đuổi kịp.” Phong Đức thuật lại toàn bộ lời nói của La Kỳ.

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm đông cứng, cả người cứng đờ: “Ý muốn nói rằng cố gắng của tôi trong khoảng thời gian qua là hoàn toàn vô ích sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.