Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 478: Chương 478: Chương 257: Mang thai 2




Một giây sau, Cung Âu đoạt lấy nghiệm mang thai ca tụng, một đôi mắt chặt chẽ trừng mắt mặt trên hai cái vạch đỏ.

“Có phải là bất ngờ không?” Tiểu Niệm cho là anh quá bất ngờ , cười nói: “Hai gạch chính là mang thai, mặc dù nói que thử thai cũng không phải trăm phần trăm chuẩn xác, nhưng nguyệt sự của em theo thường lệ đã chậm một tuần, chúng ta ngày hôm nay đi bệnh viện kiểm tra nhé “

“…”

Cung Âu nắm chặt que thử thai, sắc mặt tái xanh, đôi mắt trừng lớn, hận không thể huỷ đi kết quả que thử thai

Tiểu Niệm không thấy anh đáp lại, nghi ngờ hỏi: “Anh làm sao vậy? Làm gì không nói lời nào, anh không phải luôn ham muốn đứa bé sao, rốt cuộc đã tới, anh hài lòng không?”

Cô hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu ngày càng khó coi, vẻ giận dữ hiện rõ, không nói một lời, nắm que thử thai, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.

Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn anh, nụ cười trên mặt dần dần thu lại

Sắc mặt thế này là anh không hài lòng, có phải anh không muốn đứa bé

“Cung Âu, anh làm sao vậy, anh không vui sao” Tiểu Niệm hỏi.

“Bịch!”

Cung Âu đem que thử thai ném trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến triệt để, ngực phập phồng, đôi mắt bên âm trầm.

“…”

Tiểu Niệm bị động tác của anh làm sợ hết hồn, sững sờ nhìn anh.

“Anh đi rửa mặt, chở em đi bệnh viện đa khoa.”

Cung Âu đi vào phòng tắm.

“…”

Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, không hiểu sắc mặt của anh làm sao khó nhìn như vậy, quả thực giống như là đang tức giận

Anh làm sao vậy?

Anh không phải luôn ham muốn một đứa bé sao, tại sao hiện tại có nhưng là vẻ mặt đó, cô thật sự không hiểu nổi!

Tâm tình của Tiểu Niệm bị anh làm mất hứng, đứng lên thu dọn chăn.

Bỗng dưng, cô nhớ lại sự việc tối qua trước biệt thự .

Chăn từ trong tay cô rơi xuống, Cô cắn môi, lẽ nào anh vẫn chưa tin sự trong sạch của cô, cho rằng đứa bé trong bụng của cô là…

Tiểu Niệm suy nghĩ, sau đó liền nhớ đến kí hiệu Cung Âu đánh dấu các ngày trên điện thoại di động.

Này ký hiệu đúng lúc là từ lúc nguyệt sự cô chậm lại theo thường lệ.

Nói như vậy, anh đã sớm đang hoài nghi cô có thể mang thai, vì thế anh không phải cao hứng, không phải hài lòng, mà là phẫn nộ.

Tiểu Niệm tâm tình nhất thời chìm xuống.

Cô còn tưởng rằng sự kiện trước kia đã chìm vào quá khứ, nguyên lai, hiện tại mới bắt đầu.

Bệnh viện tổng hợp, kiến trúc màu trắng ở dưới ánh nắng mặt trời có vẻ thần thánh trang nghiêm.

Tại hành lang khoa Phụ khoa, Phong Đức cùng bảo vệ đứng ở nơi đó.

Trong phòng làm việc, lúc Tiểu Niệm cùng Cung Âu ngồi trên ghế sopha, Tiểu Niệm mang giày thấp, nhìn về phía Cung Âu.

Chỉ thấy Cung Âu ngồi ở chỗ đó, chân mang giày da màu đen, trên người mặc áo sơ mi cùng màu, càng làm anh trở nên lạnh lùng, tóc ngắn rũ xuống, gương mặt anh không hề cảm xúc, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, tròng mắt lộ rõ phẫn nộ.

Cả người anh hiện tại âm lãnh chính là người nào sống chớ lại gần.

Tiểu Niệm cắn môi, yên tĩnh ngồi đó, có chút oan ức, Cô không nghĩ tới, Cô tới kiểm tra có hay không mang thai, Cung Âu lại trưng ra gương mặt như vậy.

Vốn là vui vẻ lại biến thành thế này.

Người bên ngoài đẩy mạnh cửa tiến vào.

Nữ bác sĩ mặc áo blu trắng, khoảng 40 tuổi mặt mừng rỡ nhìn về phía bọn họ: “Cung thiếu gia, Niệm tiểu thư, chúc mừng các ngươi, tiểu thư đã có mang thai ba tuần rồi.”

“…”

Thật là mang thai.

Tiểu Niệm đưa tay xoa bụng của mình, bảo bảo của Cô cùng Cung Âu

“Ba tuần?” Cung Âu ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn nữ bác sĩ: “Tính từ thời điểm nào? “

“Việc này…” nữ bác sĩ sửng sốt một chút, há hốc mồm, rất ít người hỏi đến vấn đề này, thường là căn cứ vào thời kì rụng trứng.

Hỏi điều này chẳng lẽ…

Nữ bác sĩ lén nhìn Tiểu Niệm.

“…”

Tiểu Niệm ngồi ở một bên nghe, tay không tự chủ nắm chặt trên váy, mũi có chút chua xót.

Anh có ý gì, rõ ràng chính là hoài nghi con không phải của anh.

Đây là đang ở bệnh viện tổng hợp, Cô không muốn làm mất mặt anh, cô nhịn.

“Tôi muốn biết thời điểm mang thai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.