Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 479: Chương 479: Chương 258: Em khóc làm anh đau lòng! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Em không muốn.” Thời Tiểu Niệm thấy bệnh nhân bên cạnh rời đi, sau đó dùng hết sức lực hất tay Cung Âu ra đi về phía trước.

“Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu rống cô.

Thời Tiểu Niệm cũng không thèm quay đầu lại.

“Shit!” Cung Âu khẽ mắng một tiếng, đạp mạnh lên tường, cắn chặt răng.

Đứa bé.

Tại sao đứa bé anh chờ đợi lâu như vậy không đến, hết lần này đến lần khác lại đến vào lúc này?

Hẳn là anh nên chặt Thời Địch nát nhừ, chứ không phải cho cô ta một con đường sống.

Thời Tiểu Niệm nhanh chóng bước ra bệnh viện, không thèm ngồi xe, tự ý đi về phía trước, rất nhanh, tay của cô bị một người nắm lại từ phía sau, ép buộc cô xoay người qua chỗ khác.

“Em muốn đi đâu?” Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng mở miệng, trên mặt tràn đầy không vui.

“Em muốn yên tĩnh một mình, anh buông tay ra.”

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói, trong lòng ủy khuất vô cùng.

Sao cô lại không nghĩ tới, chẳng những anh không vui vì có đứa bé, mà còn đang hoài nghi cô.

“Ai cho phép em đi một mình.”

Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm giãy tay anh ra, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, ôm ngang cô, đi tới chỗ xe nhét cô vào trong: “Thời Tiểu Niệm, không cho phép em rời đi nữa, chuyện lần trước anh chỉ cho phép xảy ra một lần.”

Anh sẽ không cho phép bất cứ người nào có thêm cơ hội lợi dụng nữa.

Anh tuyệt đối không thể nào để cô gặp lại chuyện như vậy lần thứ hai được.

Thời Tiểu Niệm bị anh cứng rắn nhét vào xe, cô điều chỉnh vị trí, nhìn Cung Âu lên xe từ bên kia, không khỏi lạnh lùng hỏi: “Cung Âu, thật ra thì cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tin tưởng em đúng không, anh vẫn cảm thấy đêm đó em bị người ta làm nhục đúng không?”

“Im miệng.”

Vừa nghe đến hai chữ làm nhục, Cung Âu liền rống to, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt nồng nặc sát khí liếc cô một cái, bàn tay nắm chặt lại thành quyền.

“...”

Thấy phản ứng này của anh, Thời Tiểu Niệm đã biết đáp án, không khỏi cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa, rũ mắt xuống, ánh mắt chua xót vô cùng.

Cô cho là anh đã tin tưởng cô.

Thì ra, căn bản là anh không có.

Cung Âu ngồi bên cạnh cô, rất lâu sau, anh mới đè tức giận xuống một ít, nói: “Anh nói, không cho phép em nói về chuyện đó, chuyện đó đã qua rồi.”

“Anh không tin em, chuyện này sẽ không qua.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Anh nói qua rồi chính là qua rồi, có thể đừng nhắc lại hay không?”

Cung Âu hung ác trừng cô, nhẹ hô lên, gương mặt tức giận vô cùng, thậm chí trên trán đã hiện lên gân xanh.

Tại sao lại muốn anh phải đối mặt với chuyện đó một lần nữa.

Anh không muốn nghĩ đến nữa mà.

“...”

Thời Tiểu Niệm bị anh hét đến thân thể cứng đờ, không để ý đến anh nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt hơi chua xót, nước mắt không nhịn được lăn dài trên má.

Ủy khuất vô cùng.

Vốn nên là chuyện vui vẻ bây giờ lại giống như đã thay đổi hương vị.

Dọc theo đường đi, hai người cùng yên lặng, không ai mở miệng, không ai phát biểu, Thời Tiểu Niệm nhìn ra ngoài cửa xe, nước mắt im lặng rơi xuống.

Trở lại lâu đài đế quốc, Thời Tiểu Niệm chạy về phía thang máy không quay đầu lại.

Cung Âu đứng đằng sau không có đi theo.

Nhưng cô nghe được tiếng vang đồ dùng trong nhà bị đập phá.

Anh lại bắt đầu nổi giận, bắt đầu đập đồ, người như anh là không chịu nổi bị người ta chọc một chút nào, giận dữ liền không khắc chế mình được, lâu đài đế quốc lại không được an bình.

Thời Tiểu Niệm vừa về tới phòng ngủ, liền ngã vào trong giường khóc tỉ tê.

Ủy khuất co, thất vọng có.

Cô không hiểu, rõ ràng Cung Âu tốt với cô như vậy, tại sao trong chuyện này lại cố chấp thế, chính là không tin cô, không tin lời cô nói.

Lúc đầu cô nói muốn kiểm tra, anh lại không cho phép cô kiểm tra.

Cứ đón nhận như vậy, sau đó còn tốt với cô như trước, sau khi cô trải qua chuyện đó, anh vẫn yêu cô như vậy, cô rất cảm động.

Nhưng vì sao lại không tin cô, chẳng lẽ anh cảm thấy cô đang nói láo sao?

“Cung Âu, anh khốn kiếp.”

Thời Tiểu Niệm khóc mắng thành tiếng, vùi cả gương mặt vào trong chăn khóc không thở nổi, đôi tay nắm cái chăn thật chặt.

“Cốc cốc cốc.”

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.