Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt, sau đó đi mở cửa phòng.
“Thời tiểu thư.” Phong Đức đứng bên ngoài, thấy bộ dạng cô đã từng khóc như vậy sửng sốt một chút, đưa cái túi trong tay cho cô: “Thời tiểu thư, đây là giấy xét nghiệm của bệnh viện.”
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm cầm lấy.
“Thời tiểu thư cô có khỏe không?” Phong Đức quan tâm cô.
“Tôi rất tốt.” Thời Tiểu Niệm chớp chớp ánh mắt hơi chua xót, yên lặng hai giây lại hỏi: “Anh ấy vẫn còn đang đập đồ sao?”
Phong Đức gật đầu một cái: “Ừ.”
“Cứ để cho anh ấy đập đi, cố chấp cuồng tranh cãi vô lý không chịu tin người ta.” Thời Tiểu Niệm hơi tức giận nói, xoay người muốn đi vào phòng.
“Thời tiểu thư, không phải thiếu gia không tin cô.” Phong Đức gọi cô lại.
“Không phải vậy sao?” Thời Tiểu Niệm cười tự giễu một tiếng, xoay người lại hai mắt đỏ hoe nhìn gương mặt hiền hòa kia của Phong Đức: “Ông có biết vì sao anh ấy đập đồ hay không, bởi vì anh ấy cảm thấy đứa bé trong bụng tôi không phải của anh ấy, vốn là anh ấy không có tin tôi.”
Nghe vậy, Phong Đức thở dài, nói: “Không phải thiếu gia không tin tưởng Thời tiểu thư.”
“Là sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Chẳng lẽ như vậy mà còn nói tin tưởng cô sao.
“Là...” Phong Đức suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếu gia cảm thấy lúc ấy Thời tiểu thư ngất xỉu, là không muốn tiếp nhận sự thật này.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, lại cảm thấy cực kỳ hoang đường: “Có phải lại cảm thấy tôi quên đúng không, lại cảm thấy có thể tôi mất trí nhớ của khoảng thời gian đó, tại sao lần nào anh ấy cũng chỉ tin tưởng những việc hoang đường kia cũng không muốn tin tưởng tôi.”
Giờ phút này Thời Tiểu Niệm rất muốn bổ đầu anh ra, nhìn xem trong đó có những gì.
“Thời Tiểu Niệm đừng nghĩ như vậy, hẳn là cô đã hiểu rõ thiếu gia là loại người như thế nào mà.” Phong Đức bất đắc dĩ nói.
“...”
Đúng, anh có bệnh chướng ngại tinh thần cố chấp, cô không thể dùng suy nghĩ của người bình thưởng để giải thích hành vi và suy nghĩ của anh.
Thời Tiểu Niệm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, là cô tự chọn người, tốt thì yêu, xấu cô cũng phải tiếp nhận, hoặc là dẫn dắt anh.
“Phong quản gia, vậy tôi phải làm gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi: “Dùng chiếc ghế dò nói dối lúc trước, hay thôi miên tôi, lúc đó tôi nói ra hẳn là anh ấy sẽ tin đi?”
Dù sao cũng không phải cô chưa từng ngồi lên ghế khảo sát, cũng không phải chưa từng bị thôi miên.
Phong Đức nhìn bộ dạng ủy khuất cầu toàn này của Thời Tiểu Niệm cũng hơi không đành lòng nói: “Thời tiểu thư là một người rộng lượng, được rồi, để tôi đi nói với thiếu gia, nếu ngài ấy đồng ý, cũng chưa chắc thôi miên không phải là một phương pháp tốt.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Phong Đức xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi vào, trên gương mặt thanh tú không có một chút biểu tình vui sướng nào khi biết mình mang thai, cô ngồi xuống trước đàn piano, tầm mắt nhìn về vết khắc.
Cung Úc.
Anh trai của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm giơ tay lên chạm vào vết khắc kia, Phong Đức đã từng nói, mỗi lần Cung Âu cố chấp, Cung Úc đều có thể giải quyết.
“Nếu như là anh, anh sẽ khuyên Cung Âu như thế nào?” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
Cung Úc chết, cô là người thân cận với Cung Âu nhất trong tất cả mọi người, ngay cả quản gia Phong Đức đều phải xin phép sự đồng ý của cô, nhưng mà trên thực tế, cô không biết nên làm gì cả.
Tại sao không tin cô?
Tại sao?
Thời Tiểu Niệm sờ lên vết khắc trên đàn, ánh mắt cực kỳ chua xót, cô cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trước piano suốt hai giờ.
Một tiếng bước chân trầm thấp truyền tới.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu từ bên ngoài đi tới, trên người mặc bộ đồ trong nhà màu xám tro, bộ đồ trong nhà nho nhã che giấu không ít hơi thở nóng nảy cùng sát khí của Cung Âu, tóc của anh ướt phân nửa, giống như mới vừa vận động xong vậy.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu xuống, đưa tay lau nước mắt.
“Em khóc?”
Cung Âu bước nhanh đến bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Không có.”
Thời Tiểu Niệm nói, giọng mang theo vài phần quật cường.
“Đã khóc chính là đã khóc, nói dối làm gì?”
Cung Âu không vui nói, đưa tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên.
Thời Tiểu Niệm bị ép buộc ngẩng mặt lên, vệt nước mắt trên mặt làm ngực Cung Âu đau nhói, anh lập tức nhíu mày lại, ngón tay thon dài lau mặt cô: “Sao lại khóc thành như vậy?”
“Em không sao, người có chuyện là anh.”
Thời Tiểu Niệm không nhìn ánh mắt anh, lãnh đạm nói, muốn đẩy tay anh nhưng lại không đẩy ra, chiếc cằm vẫn luôn bị Cung Âu mạnh mẽ nắm lấy.
“Anh cũng không sao.” Cung Âu trầm giọng nói.
“Không sao mà lại đập đồ à?” Thời Tiểu Niệm nói thầm.
“Được rồi, được rồi, em đừng khóc, đi theo Cung Âu anh làm em ủy khuất ư?” Cung Âu nói, nghiêng mặt sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Phong Đức, rót một ly trà vào đây.”
“Dạ, thiếu gia.”
Giọng nói của Phong Đức vang lên từ bên ngoài.
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi trước piano, cô không nghe thấy tức giận trong giọng nói của Cung Âu, lửa giận của anh đã qua rồi sao?