Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bàn tay Thời Tiểu Niệm cầm ly hơi run rẩy, môi của cô chạm vào ly, rũ mắt nhìn Cung Âu.
Chỉ thấy Cung Âu nửa quỳ nửa ngồi ở đó, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, trong mắt sâu không lường được, làm cho người ta khó có thể hiểu.
“...”
Bỗng nhiên sắc mặt Thời Tiểu Niệm trở nên tái nhợt, để ly lên đàn piano bên cạnh.
“Sao lại không uống.” Trong mắt Cung Âu chợt lóe qua một tia khẩn trương rồi biến mất.
“Là thuốc sao?” Giọng nói của Thời Tiểu Niệm mang theo run rẩy, nhìn Cung Âu không dám tin: “Cung Âu, anh đừng nói với em, đây là thuốc phá thai.”
Anh sẽ không làm như vậy, nhất định sẽ không.
Cung Âu thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen thâm thúy, giọng nói ôn nhu trầm thấp: “Thời Tiểu Niệm, em ngoan, uống nước đi.”
“Có phải thuốc phá thai hay không?”
Thời Tiểu Niệm cố chấp hỏi, thân thể không tự chủ được cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến phát run.
“Không phải, chẳng qua là thảo dược trung y thông thường, tốt cho cơ thể của em, em ngoan, uống nó đi.” Giọng nói của Cung Âu ôn nhu giống như đang dụ dỗ cô vậy.
Thảo dược trung y.
Cô không tin.
“Có phải thuốc phá thai hay không?” Thời Tiểu Niệm lại hỏi, ngón tay run rẩy.
“Thời Tiểu Niệm, em nghe anh nói.”
Cung Âu phát hiện cô có gì không đúng, quỳ một chân trên đất, bàn tay thon dài nắm lấy cô, truyền hơi ấm cho cô: “Chuyện này đã qua, uống nước đi, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, anh dẫn em đi lặn biển có được hay không?”
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm hoàn toàn lạnh lẽo.
Xem như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nói như vậy, đây thật là thuốc phá thai.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh: “Cung Âu, có phải anh điên rồi hay không, anh lại muốn tự tay giết chết đứa con của mình.”
“Nó còn chưa phải đứa bé, nó chỉ là một phôi thai mà thôi, sau này chúng ta sẽ có đứa bé của riêng mình, thiếu một đứa cũng không sao.”
Cung Âu nói, giọng ôn nhu vô cùng, giống như muốn đầu độc cô vậy.
“Em không uống.” Thời Tiểu Niệm nhìn mặt anh chằm chằm kiên định nói.
Cô tuyệt đối sẽ không uống thuốc này.
“Em ngoan đi.” Giọng nói của Cung Âu bắt đầu trở nên mạnh mẽ, từ dưới đất đứng lên, trên gương mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, đưa tay cầm ly lên: “Thời Tiểu Niệm, bây giờ chỉ mới ba tuần, uống vào, sẽ không quá ảnh hưởng gì đến em, tự mình anh sẽ chăm sóc em.”
Thời Tiểu Niệm còn ngồi ở đó, quật cường nói: “Em nhất định sẽ không uống.”
“Thời Tiểu Niệm, đừng đối nghịch với anh.”
“Em không uống.” Trên mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy cố chấp, không chịu thỏa hiệp.
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu thấy cô như vậy, đột nhiên lửa giận trong người nổ tung, đôi mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, một tay nắm cằm cô, một tay ép cô uống hết.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, chưa bao giờ dám nghĩ tới Cung Âu lại sẽ dã man đến trình độ này.
“Ưm.”
Cô ngậm miệng lại chặt chẽ, liều mạng giãy dụa, dùng sức đẩy tay Cung Âu ra.
“Ầm.”
Ly nước bị cô làm rơi trên đất, bể tan tành, nước trong ly chảy đầy đất, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Cung Âu trợn mắt nhìn cái ly bể tan tành, trên gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt càng đen nhánh hơn, Hung ác trừng Thời Tiểu Niệm, gầm nhẹ nói: “Tại sao em lại luôn không chịu uống thuốc?”
“Đứa bé này là của anh.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh không dám tin: “Tại sao anh lại muốn tự tay giết chết đứa bé của mình.”
Rõ ràng anh muốn một đứa bé như vậy.
Kết quả lại trở nên như thế.
“Đứa bé của anh hả?”
Nghe vậy, Cung Âu cảm thấy buồn cười, anh cũng bật cười như vậy, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Thời Tiểu Niệm, em đừng nằm mơ nữa, trước kia chúng ta làm nhiều lần như vậy cũng chưa có đứa bé, hết lần này đến lần khác em lại có thai ngay ngày hôm đó.”
Cái này làm sao anh lại có thể tin được đây là đứa bé của anh.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh tràn đầy khiếp sợ.
“Anh không ngại đưa điện thoại cho em kiểm tra, anh không tin em, càng không tin đứa bé này là của anh.” Cung Âu trợn mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Thuốc còn nhiều mà, nhất định anh sẽ cho em uống hết mới ngưng lại.”
“Cung Âu anh điên rồi.”
Thời Tiểu Niệm không nhịn được lui về phía sau, cả người dựa vào đàn piano, nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh ta vẫn còn là Cung Âu sao?