Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 482: Chương 482: Chương 259: Có phải thuốc phá thai hay không? 2




Tại sao anh lại trở nên hung tợn đến đáng sợ như bây giờ vậy.

“Anh không điên, Thời Tiểu Niệm, anh không quan tâm em đã từng bị người làm nhục, đó không phải lỗi của em, nhưng anh tuyệt đối không để cho em sinh đứa bé của người khác.”

Cung Âu cuồng loạn hô lên, sau đó xoay người rời đi, la lớn: “Phong Đức, lấy thêm một ly nước tới cho tôi.”

“Cung Âu, anh dám thử ép em uống thuốc một lần nữa xem, em sẽ hận anh.”

Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, đôi mắt đỏ bừng.

“Em dám...”

Đột nhiên Cung Âu xoay người, đôi mắt đen hung hăng trừng cô, ánh mắt trở nên đỏ ngầu tràn đầy sát khí, vung tay lên, trên gương mặt anh tuấn lạnh như băng không còn một tia lý trí nào, tất cả đều là điên cuồng tức giận.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn nắm đấm của anh, cũng không lùi lại, còn bước lên một bước, giọng nói tràn đầy tức giận: “Cung Âu anh muốn đánh em phải không, nếu đứa bé này không có, anh không xong với em.”

Thời Tiểu Niệm không chút sợ hãi trợn mắt nhìn anh, đôi mắt cũng đỏ bừng.

“Em...” Cung Âu nổi điên, hung hăng trợn mắt nhìn cô, hơi thở trở nên nặng nề, cắn răng thật chặt, giơ bàn tay đang nắm lại thành quyền lên.

“Cung Âu, nếu anh lại có ý muốn hại đứa bé của chúng ta, em tuyệt đối sẽ hận anh cả đời.”

Thời Tiểu Niệm dùng sức nói.

“Vì một món đồ còn chưa thành hình, em lại muốn làm như vậy với anh?” Cung Âu hung ác trợn mắt nhìn cô, lửa giận len lỏi toàn thân, chui vào mỗi mạch máu của anh, giống như có vô số con sâu đang cắn, làm cho anh không thể nào nhịn được.

Một món đồ còn chưa thành hình.

Anh lại hình dung đứa bé của họ là một món đồ còn chưa thành hình.

“Là anh đang gây sự, Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh, hốc mắt chua xót.

“Thời Tiểu Niệm, anh hỏi em, ở trong mắt em, là cái món đồ còn chưa thành hình này quan trọng, hay Cung Âu anh quan trọng.” Cung Âu nghiêm túc hỏi, nắm đấm treo giữa không trung cứng đờ bỏ xuống.

Cuối cùng anh vẫn là không thể ra tay nặng với cô.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, sau đó nói: “Đều quan trọng.”

“Chỉ có thể chọn một.” Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Em muốn hết.”

“Không được.”

“Em chính là muốn hết.” Thời Tiểu Niệm cố chấp quật cường nói, đôi mắt nhìn Cung Âu thật sâu, không có một tia thỏa hiệp.

“Không có chuyện tốt như vậy, Cung Âu anh tuyệt đối không cho phép em sinh đứa bé của người khác.”

Cung Âu âm trầm nhìn cô, cố nhịn tức giận trong người, sau đó nói: “Không thể chạm vào em không thể động vào em đúng không Thời Tiểu Niệm, anh sẽ để cho em tự mình lựa chọn.”

Vừa nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, bước ra khỏi cửa.

Cung Âu vừa ra khỏi cửa phòng, Thời Tiểu Niệm giống như bị rút hết sức lực vậy, cô xụi lơ ngồi trước đàn piano, cả người không còn chút hơi sức.

Lạnh!

Hơi lạnh không nói ra được tràn đầy toàn thân.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn cái ly bể nát cùng vũng nước đọng trên đất, trong mắt phủ lên một tầng sương mù, mím chặt môi.

Cung Âu vì đứa bé này mà điên rồi.

Anh lại muốn ép cô uống thuốc.

Cô nhất định sẽ không uống, đây là đứa bé của cô và anh, nhất định cô phải sinh nó ra.

Nếu phá bỏ, cái cô mất đi không chỉ là trong sạch, còn có tình cảm đối với anh.

Chiều nay, Cung Âu cũng không trở về phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm không biết anh đi nơi nào, cô cũng nhịn không nghe không hỏi, không cầm điện thoại gửi tin nhắn, cũng không đi hỏi Phong quản gia.

Cô tự mình quét sạch những mảnh vụn trên đất.

Ban đêm, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, hai mắt đỏ bừng, không có nửa điểm buồn ngủ, Mr. Cung đứng cách đó không xa nhìn Thời Tiểu Niệm.

Hôm nay là ngày thứ hai cô biết mình mang thai.

Ngay tại tối hôm qua, cô còn ảo tưởng sau khi Cung Âu biết chuyện này sẽ vui vẻ như thế nào, nhưng mà thực tế lại hung hăng cho cô một cái tát, làm cô tỉnh hồn lại.

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, đã là mười giờ tối.

Cung Âu còn chưa có trở lại.

“Chủ nhân, cô còn chưa ngủ sao?” Mr. Cung đứng trước đàn piano hỏi, giọng nói máy móc, không có cảm xúc gì.

Lại là người máy Mr. Cung này ở cùng với cô.

“Tôi không ngủ được.”

Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, trên gương mặt tràn đầy cô đơn tịch mịch.

“Chủ nhân có tâm sự phải không?” Mr. Cung quan tâm hỏi: “Cần tôi khuyên giải cô không?”

Thời Tiểu Niệm không có ai để kể lể tâm sự, chỉ có thể nói cho Mr. Cung nghe, cô nâng ánh mắt đỏ bừng lên nhìn anh, hỏi: “Bây giờ Cung Âu vẫn chưa trở lại, lần này anh ấy thật sự tức giận.”

“Chủ nhân cãi nhau với Cung tiên sinh à?” Mr. Cung hỏi, bày ra bộ dạng đang khiêu vũ ngay tại chỗ, sau đó nói: “Cung tiên sinh yêu thương chủ nhân như vậy, nhất định sẽ không cãi nhau với tiểu thư.”

Mr. Cung là được thiết kế tin tưởng tình cảm giữa cô và Cung Âu trăm phần trăm.

Nếu như tình cảm cũng có thể giống như đống thủ tục kia thì thật tốt, sẽ không có bất cứ thay đổi nào, một là một, hai là hai, yêu chính là yêu, tin tưởng chính là tin tưởng, sẽ không có bất cứ nghi ngờ nào.

“...”

Thời Tiểu Niệm biết Mr. Cung chỉ là một người máy, không cách nào hiểu nhau được, cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Mr. Cung, đàn cho tôi nghe đi.”

“Được.” Ánh mắt Mr. Cung xẹt qua một tia ánh sáng, hỏi: “Chủ nhân muốn nghe loại nhạc cụ nào?”

“Piano đi.”

Cô chỉ thích nghe tiếng đàn của piano.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.