Thật đúng là một tình cảnh dâm mĩ.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng xa xa, ngơ ngác nhìn một màn này.
Đột nhiên, cô không còn nghe được tiếng nhạc chói tai nữa, cũng không thấy những ánh đèn đủ loại màu sắc kia, chỉ nhìn thấy một màn trên ghế sô pha.
Cô cứ nhìn Cung Âu như vậy, nhìn đám người Tạ Lâm Lâm giờ trò trên người anh.
Cung Âu không có nhìn thấy cô, chỉ lo hưởng thụ mỹ nhân trong tay.
Trong nháy mắt đó, Thời Tiểu Niệm không cảm giác được tiếng tim mình đập nữa, chết lặng, đột nhiên cô cảm thấy, nếu như cô cũng là một cố chấp cuồng thì tốt rồi.
Như vậy cô có thể tùy tâm đập nát những thứ ở đây thành một mảnh hỗn độn.
Đáng tiếc cô không phải.
Thời Tiểu Niệm không có ồn ào, không có gây sự, cứ yên tĩnh lui ra ngoài như vậy.
Cô biết, Cung Âu không cần thức ăn cô làm nữa.
Thời Tiểu Niệm từ từ lui ra ngoài, dưới chân không còn chút cảm giác, cô cũng không biết mình làm sao đi ra được, thậm chí cô còn rất lễ phép đóng cửa lại cho họ.
Giây phút cánh cửa đóng lại, ánh mắt Cung Âu đang ngồi trên ghế sô pha trở nên lạnh lùng.
Thời Tiểu Niệm ra ngoài, từ từ đi về phía trước, dọc theo đường đi, có người giúp việc hỏi thăm sức khỏe cô, cô không có lên tiếng trả lời, cứ thẳng tắp đi ra khỏi lâu đài đế quốc như vậy.
Ánh trăng xuyên qua rừng rậm rơi xuống đất, chiếu vào gương mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niệm.
Cô tiếp tục đi theo con đường về phía trước, vẫn luôn đi về phía trước, không dám dừng lại.
Đây xem như là cái gì.
Ồn ào một trận lại đi ra ngoài trái ôm phải ấp.
Anh thật là lợi hại, trong vòng một ngày lại có thể làm cô bị thương hai lần, một lần lại nặng hơn một lần.
Nếu như có kiếp trước kiếp này mà nói, nhất định kiếp trước Cung Âu là một tên đao phủ, cho nên anh mới có thể chém được lưu loát như vậy.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, đưa tay đặt lên ngực, nơi này đang quặn đau dữ dội.
Môi của cô run rẩy, đau đến không thể kềm chế.
Cô cảm giác cả người mình cũng sắp không thở được, giống như đang ở trong hoàn cảnh thiếu oxi vậy, cô phải đi ra ngoài, phải giải thoát.
Ánh đèn bên đường chiếu lên người cô, kéo ra một cái bóng thật dài.
Thời Tiểu Niệm không biết mình đi có xa lắm không, một chiếc xe từ từ lái tới, ngừng ngay trước mặt cô, giống như đã sớm mai phục ở đây.
Cô đứng ở đó, cứ yên lặng nhìn phía trước như vậy.
Cửa xe bị đẩy ra, Phong Đức cùng mấy người vệ sĩ từ trên xe bước xuống, Phong Đức đi tới trước mặt cô, cung kính cúi thấp đầu: “Thời tiểu thư trở về đi, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Tôi phải đi.”
Thời Tiểu Niệm nói, giọng không nhịn được mang theo một tia run rẩy, tay cô đè lên ngực.
Cô muốn ra khỏi chỗ này, cô phải đi hít thở.
Cô đã sắp không thở nổi nữa.
“Thời tiểu thư, thiếu gia sẽ không để cho cô đi, trở về đi.” Phong Đức tao nhã lễ phép nói.
“Nếu như tôi vẫn muốn đi thì sao?”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, sắc mặt lạnh nhạt.
Phong Đức thở dài, hiền hòa nhìn cô: “Thời tiểu thư, hẳn là cô đã biết thiếu gia muốn cái gì?”
Cung Âu muốn.
“Không có chuyện tốt như vậy, Cung Âu anh tuyệt đối không cho phép em sinh ra đứa bé của người khác. Không thể chạm vào em không thể động vào em đúng không Thời Tiểu Niệm, anh sẽ để cho em tự mình lựa chọn.”
Cô nhớ lại lời Cung Âu nói.
Không thể chạm vào cô không thể động vào cô, anh mở ra quán bar, trái ôm phải ấp.
Anh muốn dùng phương pháp này để cho cô lựa chọn phá bỏ đứa bé, phá bỏ đứa bé thuộc về cô và anh này.
Nếu như cô không nghe lời anh, anh sẽ đi làm bậy.
A.
Không còn gì châm chọc hơn chuyện này.
Cô có đứa bé của anh, anh lại dùng loại thủ đoạn nhàm chán này ép buộc cô phá bỏ nó.
“Bảo anh ta tuyệt vọng đi, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé.” giọng nói của Thời Tiểu Niệm lạnh xuống: “Anh ta muốn nhàm chán như thế nào thì cứ nhàm chán như thế đó.”
Vừa nói xong, cô vượt qua Phong Đức muốn rời đi.
Phong Đức nháy mắt một cái, mấy người vệ sĩ lập tức đi tới đè Thời Tiểu Niệm lại, kéo cô lên xe, Thời Tiểu Niệm theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng nhớ tới trong bụng còn có đứa bé nên buông tha.
Ba tháng đầu mang thai là quan trọng nhất.
Cô không thể làm bậy.
Thời Tiểu Niệm bị vệ sĩ đẩy vào trong xe, lại lần nữa bị mang về.
Xe đến trước lâu đài đế quốc, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, nhìn lâu đài nguy nga trước mắt, nó đứng sừng sững dưới ánh trăng, khổng lồ, hùng vĩ.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy tòa pháo đài này lại là một nhà tù như giờ phút này, là một nhà tù để cho người ta không thể hít thở được.
“Thời tiểu thư, cho tôi nói những lời không nên nói.” Phong Đức đứng bên cạnh cô, thành khẩn nói: “Cho dù sự thật như thế nào, cô cùng thiếu gia vẫn còn trẻ, sau này cũng sẽ có đứa bé.”
Lời này rõ ràng là muốn cô nghe lời Cung Âu, phá bỏ đứa bé này.
“Đứa bé này ở trong bụng tôi, nó là một sinh mạng, tôi sẽ không bỏ rơi nó.” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nhàn nhạt nói.
“Thời tiểu thư cần gì phải cố chấp như vậy chứ?”
“Có một số việc, tôi có thể thuận theo anh ta tranh cãi vô lý, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không nhường bước.”
Thời Tiểu Niệm nói, sau đó giơ chân lên đi vào trong, ngang qua bên ngoài phòng khách, liền nghe tiếng nhạc chói tai kia truyền tới, bên trong còn xen lẫn tiếng cười của phụ nữ.