Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 485: Chương 485: Chương 261: Em không thể nhịn nữa 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tạ Lâm Lâm có cảm giác mình đang khiêu khích một tảng đá, không khỏi hơi mất mặt.

Cung Âu gần như đặt trọng lượng cả người lên người Tạ Lâm Lâm, nghe được âm thanh, anh ngẩng mặt nhìn Thời Tiểu Niệm, trên mặt anh tuấn lộ rõ men say, trong mắt đầy mê ly, môi mỏng nhếch lên một độ cong tà khí: “Là em sao?.”

Ngữ khí của anh giống như đụng phải một người quen trên đường, hàn huyên: là em sao?

Có thể người quen kia là Thời Tiểu Niệm cô, cô là bạn gái của anh công khai toàn thế giới.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, tâm như bị tàn nhẫn đâm một dao, còn dùng dao quấy rối.

Cô không nói gì, cứ lạnh lùng nhìn anh, nhìn anh quấn quít tay Tạ Lâm Lâm, nắm lấy thân mật như vậy.

Tạ Lâm Lâm thấy thế càng thêm dính vào người Cung Âu, kề sát phần đầy đà của mình tới người anh, cánh tay vòng qua eo Cung Âu: “Cung tiên sinh, vậy chúng ta bây giờ đi đâu đây?”

Tầm mắt Cung Âu thu hồi từ trên người Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nhìn Tạ Lâm Lâm, nụ cười đặc biệt tà khí, tiếng nói mất tiếng lộ ra men say: “Em nói xem, đương nhiên là tùy tiện tìm một chỗ có thể giải quyết vật nhỏ em trên giường rồi.”

Nói xong, Cung Âu sờ soạng người Tạ Lâm Lâm một cái.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, tay không tự chủ được nắm chặt váy bên người, sắc mặt ngày càng trắng.

“Đáng ghét, Cung tiên sinh.”

Tạ Lâm Lâm yểu điệu nói với Cung Âu, nhưng đôi mắt đắc ý nhìn Thời Tiểu Niệm, tư thái thắng người.

Thời Tiểu Niệm nắm chặt váy hơn, cảm giác mình đứng chỗ này khó khăn như vậy.

“Chúng ta đi, Cung tiên sinh.”

Tạ Lâm Lâm nói, đỡ Cung Âu đi tới trước, cố ý sát người Thời Tiểu Niệm.

Một luồng mùi rượu nồng nặc hợp với mùi thơm nồng nặc của phụ nữ, truyền vào lỗ mũi Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, lẳng lặng nhìn bọn họ lướt qua mình, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Phong quản gia, đỡ thiếu gia về phòng ngủ.”

Ít ra bây giờ cô vẫn là bạn gái Cung Âu, hai người chưa chia tay.

Cô có tư cách lo cho anh.

“Vâng, Thời tiểu thư.”

Phong Đức đứng bên cạnh đã sớm không chịu được tình cảnh này, nghe Thời Tiểu Niệm tuyên bố chủ quyền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đỡ Cung Âu.

“Ai dám tạo phản tôi?”

Cung Âu đẩy Phong Đức ra, lớn tiếng quát, xoay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niệm: “Tôi là Cung Âu, tôi con mẹ nó muốn ngủ với ai thì ngủ, ai có tư cách quản chứ.”

Thời Tiểu Niệm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích cũng không quay đầu lại, tay nắm chặt váy.

Ai có tư cách quản?

Đúng vậy nha, ai có tư cách, anh là Cung Âu, là Cung Âu cao cao tại thượng, anh muốn làm gì lẽ nào cô quản được sao?

Anh ở trên, cô vẫn thấp kém như bùn.

Cô ngoại trừ thuần phục, còn có thể nói gì.

“Thiếu gia.”

Phong Đức cau mày, thiếu gia nháo như thế có phải quá khích rồi không?

“Câm miệng! Ông lãnh lương của ai? Ai muốn ông tới lắm miệng? Cút!” Ngữ khí Cung Âu lộ ra một luồng cáu kỉnh và tức giận.

Cũng chỉ là một câu, bỏ qua đứa bé, khó khăn đến thế sao?

Cô tình nguyện nhìn anh ôm người phụ nữ khác, anh ở trong lòng cô còn không sánh được một đứa bé chưa sinh.

Phong Đức thấy Cung Âu phẫn nộ như vậy, chỉ có thể lui sang một bên, không nói nữa.

“Cung tiên sinh đừng nóng giận, chúng ta đi thôi.” Tạ Lâm Lâm nũng nịu nói, đỡ Cung Âu đi.

Thời Tiểu Niệm đứng đó không bước đi, lập tức nghe tiếng chân của họ dần đi xa, sau đó lên tiềng: “Cung Âu!”

Thanh âm của cô vốn là âm sắc nhu hòa, giờ khắc này lại có vẻ lành lạnh.

Lộ ra một luồng nản lòng lành lạnh.

Tạ Lâm Lâm đỡ Cung Âu muốn đi tiếp tới trước, nhưng Cung Âu vì một tiếng này của Thời Tiểu Niệm mà dừng bước, tay còn khoác trên vai Tạ Lâm Lâm, trên mặt đầy men say.

Anh dừng lại, chờ cô nói: “Làm sao?”

Anh lạnh lùng mở miệng.

“Cung Âu. Em mặc kệ anh say thật hay giả.”

Thời Tiểu Niệm đứng đưa lưng về phía anh, trong tròng mắt chỉ còn lại u ám, cô chậm rãi mở miệng, nói từng chữ từng chữ: “Em muốn nói cho anh biết, em có thể nhịn một lần, hai lần, nhưng em không thể nhịn được nữa.”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói: “Tình cảm cũng như sinh mệnh của một người, đều có hạn, đã sớm tiêu hao mất nên không còn lại gì rồi.”

Cung Âu đứng đó, mùi rượu bao phủ toàn thân, lưng đột nhiên thẳng tắp, có chút cứng ngắc.

“Nếu anh nhất định phải chơi trò chơi tẻ nhạt như vậy, em cũng không sao. Như anh nói, anh là Cung Âu, anh ở trên, em không quản được anh, nhưng em có quyết định của mình.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm không quay đầu nhìn bọn họ, lập tức đi tới trước, đi thẳng đến thang máy.

Cô không làm phiền, cũng không náo loạn.

Cô không trình diễn cùng Tạ Lâm Lâm một hồi đại chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.