Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 486: Chương 486: Chương 261: Em không thể nhịn nữa 2




Trong bụng cô có bảo bảo, cô nhất định phải suy nghĩ vì bảo bảo, nếu lần này Cung Âu muốn tiếp tục nữa, cô cũng không có biện pháp.

Thời Tiểu Niệm rời đi.

“Đi thôi, Cung tiên sinh.”

Tạ Lâm Lâm khinh thường nhìn bóng người Thời Tiểu Niệm đi xa một lát, món đồ gì chứ, còn không phải chỉ là đồ cũ thôi sao?

Cung Âu đứng không nhúc nhích, tùy ý để Tạ Lâm Lâm đỡ anh tới một căn phòng, ả đẩy ra cánh cửa, cố hết sức đỡ anh tiến vào, động tác cẩn thận từng li từng tí một.

Tạ Lâm Lâm đỡ Cung Âu ngồi xuống giường, dáng dấp Cung Âu một mặt say khướt, đôi mắt mê ly.

Đêm nay Cung Âu là của ả.

Sau khi bị đuổi khỏi tòa lâu đài, ả lại trở về.

Tạ Lâm Lâm đắc ý, sau đó bò lên chân Cung Âu, ngồi trên người anh nhu mị nói: “Thời Tiểu Niệm kia cũng thật là, ả có gì mà kiêu ngạo, nói giống như đang đe dọa anh vậy. Thật là buồn cười, Cung tiên sinh ngài là ai chứ, cô ta là cái rắm gì. Đúng không?”

Tạ Lâm Lâm vừa nói vừa chuyển động trên người anh.

Một giây sau, ả đã bị tàn nhẫn đẩy ngã xuống đất: “Ầm.”

Tạ Lâm Lâm nặng nề rơi trên mặt đất, đau đến há mồm, đưa tay ấn cái mông, oan ức nhìn Cung Âu: “Cung tiên sinh, ngài làm sao vậy?”

Thanh âm ả đột nhiên dừng lại.

Bởi vì nhìn lại một chút, chỉ thấy Cung Âu đứng bên giường, cổ áo áo tắm hé mở, tản ra một luồng tức giận, mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng, hai mắt đen kịt âm trầm trừng ả.

Nào có dáng vẻ say rượu.

Anh không uống say.

Tạ Lâm Lâm ngây người.

“Cô là cái gì mà dám nói xấu Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu âm lãnh nhìn ả, giơ chân tàn nhẫn đá trên người ả một cước, tiếng nói âm trầm.

“A!”

Tạ Lâm Lâm bị đá lăn một vòng trên đất, vội vã mở miệng xin tha: “Xin lỗi, Cung tiên sinh, em không nói, em không nói nữa.”

Cung Âu lạnh lùng trừng ả, sắc mặt tái xanh, sau đó bước vào phòng tắm, đưa tay tàn nhẫn đập cánh cửa.

Trong phòng tắm nhất thời sáng sủa.

Cung Âu đi tới trước bồn rửa tay, bàn tay dùng sức ấn vòi nước, nước ào ào chảy ra, anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Người trong gương vốn là sâu rượu phóng dục quá độ.

Chính là khuôn mặt làm người ta phản cảm.

Nghĩ, Cung Âu liền cúi đầu nôn mửa, kích thích rượu trong dạ dày cuồn cuộn ra, đau đớn từ dạ dày truyền đi mỗi một góc trong thân thể anh.

“Ọe!”

Cung Âu nôn mửa không thôi.

Chết tiệt! Ai cho anh ăn những trái cây, bánh gato kia, không phải Thời Tiểu Niệm mang tới căn bản không có mùi vị, không đúng, tất cả đều có mùi vị buồn nôn.

Cung Âu nhổ mạnh, một tay đặt trên tường, dạ dày đau đớn co giật, anh không ngừng nghĩ, chỉ muốn phun ra hết những thứ trong dạ dày không thuộc về Thời Tiểu Niệm, phun không còn một mống.

“Tình cảm cũng giống như sinh mệnh của một người, đều có hạn, đã sớm tiêu hao mất nên không còn gì rồi.”

Cô lại nói như vậy.

A! Có hạn.

Tình cảm của anh không có mức độ, cô dựa vào cái gì mà có hạn?

Nói gì mà anh tiếp tục nữa, cô có quyết định của mình, cô muốn thế nào? Cô dám sao?

Trong mắt Cung Âu hiện lên tia tàn nhẫn, đưa tay đập vỡ gương trước mặt, gương vỡ vụn, mảnh vỡ không rơi xuống, mặt trên dính vết máu của anh.

“Cung tiên sinh.”

Tạ Lâm Lâm từ bên ngoài đi vào, thấy cái gương hoàn toàn vỡ vụn, dọa ả nhảy một cái.

Cung Âu đưa tay chậm rãi bắt, máu tươi dọc theo mảnh gương chảy xuống, màu sắc đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

“Ọe!”

Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn mửa liên tục, bồn rửa nồng nặc mùi rượu.

Tạ Lâm Lâm bừng tỉnh, vội vã bước đến đỡ anh: “Cung tiên sinh, ngài không sao chứ? Có phải buổi tối uống quá nhiều rượu rồi?”

Một luồng nước hoa gay mũi truyền đến mũi anh.

Trên mặt Cung Âu xẹt qua căm ghét, giơ tay tàn nhẫn đẩy ả ra.

“A!”

Tạ Lâm Lâm bị đẩy ngã ngồi bên tường, đau đến chảy nước mắt, đầu đụng vào tường, sưng lên một cục, ả không khỏi oan ức nhìn Cung Âu: “Cung tiên sinh, sao ngài có thể như vậy? Em bị đụng vào đầu, đau quá!”

Tạ Lâm Lâm tận lực làm cho ngữ khí mình có vẻ điềm đạm đáng yêu, đầy mê hoặc đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.