Bị Mona quấy nhiễu đến ăn ngủ không yên thì cô chính là người thua cuộc ngay từ trận đầu tiên.
Với tính cách cố chấp của Cung Âu dù sau này quên cô, không còn yêu cô cũng không hẳn sẽ yêu Mona.
Mona đánh vào tâm lý của cô làm cho cô luôn thấp thỏm lo âu.
Thật không hổ là bác sĩ tâm lý.
Đòn tâm lý này quả thật rất hiệu quả.
Tiểu Niệm suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh .
Tại quầy làm thủ tục xuất viện, Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn, vị bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra tổng quát nhíu mày, “Niệm tiểu thư chưa khoẻ, sao vội vã xuất viện như vậy?”
“Tôi cảm thấy cơ thể bây giờ rất ổn định, không cần thiết nằm viện .”
Tiểu Niệm mặc quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, lạnh nhạt nói.
Cô đã đã nghĩ qua, cô không thể sống thấp thỏm bất an trong bệnh viện này mãi được.
Cung Âu muốn trị bệnh liền trị bệnh, nếu như cuối cùng trị hết bệnh, không yêu cô nữa thì cô sẽ chấp nhận số mệnh.
Nhưng cô không thể để khoảng thời gian này, Mona có điều kiện và thời gian đi câu dẫn cung Âu, điểm này cô phải đề phòng.
“Nhưng mà …” bác sĩ có chút lo lắng, “Niệm tiểu thư, hay là đợi thai nhi ổn định xuất viện sẽ an toàn hơn”
“Tôi đảm bảo tôi sẽ không vận động mạnh, cũng sẽ không đi lại nhiều, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt .”
Tiểu Niệm kiên định nói, quyết định phải xuất viện ngay.
Cô phải ra khỏi bệnh viện này.
Nghe cô nói như vậy, bác sĩ đành phải đồng ý, “Vậy cũng được, Niệm tiểu thư, cô nhất định phải bảo trọng, có một chút vấn đề đều phải đến ngay bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.”
Tiểu Niệm gật đầu cười, đẩy cửa bước ra ngoài
Phong Đức đi theo phía sau cô, lo lắng hỏi, “Niệm tiểu thư, cô thật sự phải xuất viện sao?”
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, gương mặt ung dung mỉm cười, “Trước tiên không nên với Cung Âu, tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
“Dạ, tiểu thư.”
Phong Đức gật đầu, đi theo sau cô.
Cởi quần áo bệnh nhân, Tiểu Niệm mặc quần dài, giày bệt, nhanh chóng bước lên ô tô.
Xe ô tô chậm rãi dừng lại trước biệt thự.
Dưới ánh trăng, Đài phun nước bắn những tia nước vẽ nên độ cong hoàn mỹ, cột nước lấp lánh như nhảy múa
Phong Đức vội vàng mở cửa xe, Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, áo mặc trên người lộ ra bờ vai trắng nõn, trang phục màu vàng được cắt may cẩn thận lộ rõ vóc dáng yêu kiều, tôn màu da của cô.
Tiểu Niệm cầm theo hộp bánh ga tô, lúc cô đi qua cửa bệnh viện thì nhìn thấy tiệm bánh, bị hương thơm hấp dẫn thu hút nên mua về.
Bánh ga tô này có hương thơm rất đặc biệt.
Cô mua nhiều hộp trở về, quyết định sau này học được sẽ làm cho Cung Âu ăn.
Cô muốn săn sóc nấu ăn hàng ngày cho Cung Âu.
Tâm tình Tiểu Niệm rất vui , bước vào cửa , nữ hầu đã lâu không gặp cô, chào đón dồn dập , “Niệm tiểu thư, cô xuất viện rồi, thân thể cô đã khỏe nhiều chưa?”
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi có mua bánh ga tô cho mọi người ăn. Phong quản gia.” Tiểu Niệm mỉm cười, nhìn về phía Phong Đức.
Phong Đức lập tức phất tay kêu đám người vệ sĩ lại .
Đám người vệ sĩ cầm bánh gato trên tay , phân bánh ga tô cho các nữ hầu, một cô hầu vừa ăn vừa nói, “Sao thiếu gia không đón tiểu thư cùng trở về ?”
Nghe vậy, Tiểu Niệm sửng sốt hỏi, “Cung Âu đã về rồi sao? “
Giờ này không phải anh đang ở công ty sao? Cô không định gọi điện báo anh biết, về nhà trước chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ, một bữa tiệc lớn do chính tay cô làm.
“Đúng vậy ạ, thiếu gia cùng Mona tiểu thư đã trở về sau khi đi dạo hồ.”
Nữ hầu trả lời.
“Bên hồ?”
Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bên hồ, phía sau biệt thự có một hồ nước nhân tạo, mặt hồ rất rộng, hồ nước trong suốt, trên hồ có không ít điểm dừng chân nghỉ mát ngắm cảnh hồ.
Tiểu Niệm chưa có dịp tham quan, chỉ ở trên phòng ngắm một chút, những mái vòm tinh xảo cùng cây cầu được nghệ nhân tạc từ gốc cây lớn, cầu là rễ cây, vô số vòm là cành cây.
Giống như là một gốc cây đại thụ ngã vào trong nước, chỉ mới nhìn liền thấy phong cảnh quá mức mỹ, đẹp đến nghẹt thở.
Biệt thự rất lớn, rất nhiều nơi cô chưa từng đi.
“Tôi đi xem xem.”
Nghĩ như thế, Tiểu Niệm nói.
“Dạ, tiểu thư.”
Phong Đức chu đáo phục vụ, dùng chiếc xe chuyên để ngắm cảnh đến chở Tiểu Niệm tham quan, Tiểu Niệm lần đầu tiên ngồi xe ngắm cảnh vòng quanh biệt thự, gió thổi làn váy, thổi vào mặt rất thoải mái.
Xe ngắm cảnh chạy bon bon trên những khúc đường uốn lượn, hai bên ánh đèn chiếu sáng đến soi từng thảm cỏ
“Trên xe còn có túi đánh golf.” Tiểu Niệm phát hiện, nhìn về phía túi đánh golf.
Phong Đức vững vàng lái xe nói, “Vâng, trước đây thỉnh thoảng thiếu gia giải trí đánh golf, hiện tại không sử dụng nữa.”
“Tại sao không chơi nữa?”
Tiểu Niệm nghi hoặc.