Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật là đẹp.
Không nghĩ đến lâu đài đế quốc cũng có nơi lãng mạn như vậy. Cô còn tưởng rằng rừng rậm ánh sao đã là nơi lãng mạn nhất chứ.
Phong Đức lái xe lên cầu, từ từ tiến vào trong, cầu gỗ thật dài màu xám tro có rất nhiều những cái đình liên tiếp nhau, gió lạnh phất mặt hồ, thổi bay mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm.
“Tại sao trên cầu lại không mở đèn?”
Thời Tiểu Niệm hơi kì lạ nói. Không phải nói là Cung Âu ở chỗ này sao, vậy tại sao lại không mở đèn?
“Đã đến rồi, Thời tiểu thư, cô muốn quay lại sao?” Phong Đức hỏi.
Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn dõi theo, bỗng nhiên từ xa thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng, là Cung Âu sao?
Thời Tiểu Niệm từ từ xem hết quang cảnh trên xe rồi bước xuống đi về phía trước, tầm mắt không tốt, cô từ trên xe đi trên cái cầu gỗ màu xám tro đến một cái đình, lại đi về nhìn lại phía trước.
Xa xa trong một cái đình, cô trông thấy một cái bóng lưng rất cao lớn.
Là bóng lưng của Cung Âu.
Thật sự là ở nơi đó. Thời Tiểu Niệm nhếch môi, đang tính đi qua, thì bỗng nhiên trông thấy trước người Cung Âu có một gương mặt từ từ hiện ra, cho dù là cách rất xa, Thời Tiểu Niệm cũng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đó là Mona.
Cung Âu cùng với Mona.
Bọn họ đang cùng nhau khiêu vũ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nước dưới đình bắn lên mặt gỗ tung tóe, mặt cô lập tức tái nhợt.
Khiêu vũ, bọn họ lại đang cùng nhau khiêu vũ.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, chỉ thấy hai người bọn họ thân mật ôm nhau, Mona đại khái là mang giày cao gót rất cao, cho nên đầu cũng dựa trên vai Cung Âu.
Cho dù cách rất xa, Thời Tiểu Niệm cũng có thể cảm giác được Mona đang cười.
Hai người cơ bản là hoàn toàn dính sát vào nhau.
Hai chân Thời Tiểu Niệm giống như là bị đóng đinh xuống đất, hoàn toàn nhấc không nổi.
Cô cứ tưởng rằng mình còn có cơ hội, thì ra kết quả là cô đã không còn cơ hội nào sao.
Tại sao hắn có thể như vậy?
Bỗng nhiên, dưới ánh trăng, Mona nhìn về phía cô, giống như là nhìn ra được sự có mặt của cô, nụ cười trên mặt sâu hơn, bàn tay từ từ đặt lên vai Cung Âu.
Mà Cung Âu thì không có đẩy cô ra.
Hai người bọn họ cứ cùng nhau khiêu vũ, ôm nhau rất chặt, ở dưới ánh trăng lại đẹp đôi như thế.
Thời Tiểu Niệm mặt tái nhợt không còn một giọt máu, đột nhiên cô cảm thấy việc mình đứng ở chỗ này lại chính là một chuyện cười.
Cái gì là bảo vệ tình yêu?
Cái gì là giữ vững tình yêu?
Toàn là giả.
Không phải nói là cho dù có người đem cô rã ra thành một đống xương, hắn cũng chỉ muốn cô sao. Vậy tại sao bây giờ hắn xoay người đi lại ôm một người phụ nữ khác?
Tại sao?
Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy đôi mắt chua xót vô cùng, ngực giống như có ai đó cầm dao hung hăng đâm một cái, máu thịt mơ hồ, đau đến điên cuồng.
Mà phía xa, Cung Âu vẫn đang ôm lấy Mona cùng nhau khiêu vũ, nhảy với nhau thân thiết như vậy.
Đã như thế, cô còn bảo vệ cái gì, cô còn giữ vững cái gì?
Thời Tiểu Niệm ở đó nhìn một lúc lâu, rồi lại từng bước từng bước mà lui về phía sau, lưng đụng vào cột gỗ, xém chút nữa rơi xuống hồ, may mắn cô kịp thời đứng vững, thất hồn lạc phách rời đi.
“ Thời tiểu thư, cô đã trở lại.” Phong Đức đang đứng xem cảnh vật xung quanh: “Cô có thấy thiếu gia sao?”
Có.
Cô còn thấy được một hình ảnh rất đặc sắc.
“Thôi, chúng ta trở về đi.”
Giọng nói của Thời Tiểu Niệm sâu xa, trong hai mắt lại không có chút ánh sáng.
Trở về?
Cô còn có thể đi đâu về đâu?
Thời Tiểu Niệm đang muốn bước lên xe, ánh mắt lại nhìn thấy trên xe có một chiếc túi đánh golf, cô cắn cắn môi, tầm mắt hoang mang bắt đầu hiện lên một sự tàn nhẫn, sau đó từ trong túi lôi ra một cây gậy đánh golf liền chạy đi.
“Thời tiểu thư, cô đi đâu?”
Phong Đức ngạc nhiên nhìn bóng lưng của cô.