Phong Đức ngạc nhiên nhìn bóng lưng của cô.
Cây gậy đánh golf hơi nặng một tí, khoảng chừng mấy kí, Thời Tiểu Niệm kéo cây gậy đi trên cầu gỗ, trong đôi mắt có nồng đậm sự hận thù.
Cung Âu, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?
Thời Tiểu Niệm càng đi càng gần, liền nghe được một bản nhạc dương cầm rất dễ nghe vang lên, đó là một bài hát không thể quên được, chỉ thuộc về cô bài hát.
Một bài hát ngọt ngào như vậy, làm sao có thể dùng trên người một ngườiphụ nữ khác mà không phải là cô?
Vậy cô tính là cái gì?
Còn lời thề hắn từng nói với cô lại tính là cái gì?
Thời Tiểu Niệm cô được tính là cái gì? Thì ra cũng chỉ là một con chó hay sao? Một cái vật phẩm bất cứ lúc nào có thể thay thế?
Thời Tiểu Niệm bước về phía bọn họ, Mona vẫn cùng với Cung Âu ôm nhau khiêu vũ, hai tay ôm lưng Cung Âu, hận không thể cả người dính chặt vào ngực của Cung Âu, cô nhắm hai mắt lại hưởng thụ âm nhạc.
Bỗng dưng, Mona mở to hai mắt, thấy Thời Tiểu Niệm đang đi về phía bên này, trên mặt hiện lên sự sợ hãi.
Người phụ nữ này không phải đã bị kích thích chạy đi sao?
Lại còn tới đây?
Thời Tiểu Niệm trợn mắt hận thù nhìn bóng lưng của bọn họ, sau đó giơ gậy đánh golf đập vào lưng Cung Âu, khoảnh khắc đập xuống, nước mắt cô bỗng dưng chảy: “ Nếu Cung Âu anh không phụ lòng em, em mang thai sinh con cho anh. Bây giờ anh lăng nhăng với người phụ nữ khác, anh xem Thời Tiểu Niệm em là cái gì? Tại sao anh lại đùa giỡn em như vậy? Tại sao?”
Mũi của Thời Tiểu Niệm chua xót đến tận cùng, vừa khóc vừa vung gậy đánh golf đập vào lưng Cung Âu: “Em yêu anh, em yêu anh hèn mọn đến như vậy, anh tại sao có thể như thế? Anh có biết hay không lúc em ở cùng anh trong lòng có bao nhiêu gánh nặng? Trong lòng anh lại đối với em như vậy. Cung Âu, anh vô sỉ anh không biết xấu hổ.”
Cô lớn tiếng quát to.
Đánh thêm mấy lần cũng không thấy đối phương có phản ứng gì.
Đánh xong Thời Tiểu Niệm cũng hơi mệt một tí, không cố gắng nổi liền buông cây gậy trong tay, bước xuống cầu đi về phía trước nhìn, lại chỉ thấy Mona cùng một người đàn ông xa lạ đứng chung một chỗ.
Mặt Mona nhìn cô đầy sự kinh ngạc.
Mặt của người đàn ông xa lạ này lại đầy sự vô tội, hai tay che trước mặt, chỉ hiện ra một cặp mắt sợ hãi nhìn Thời Tiểu Niệm, yếu ớt nói: “ Thời tiểu thư, tôi là hộ vệ.”
Hắn trêu ai ghẹo ai?
Hộ vệ?
Thời Tiểu Niệm ngây người, nước mắt còn treo trên lông mi không rơi xuống, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dáng người tại sao lại giống Cung Âu như vậy? Từ xa nhìn bóng lưng cũng không thể nào phân biệt được.
“Ngươi tại sao lại mặc quần áo của Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm nhìn quần áo trên người của hộ vệ, mặt buồn bực hỏi.
Đây là tình huống gì?
“...”
Hộ vệ quay đầu lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy thân thể màu bạc của Mr. Cung đứng ở trong góc một cái đình, trong cơ thể còn đang phát ra bài hát mà trong trí nhớ cô không thể quên được.
Mà đứng cạnh bên Mr. Cung là Cung Âu nhẹ dựa vào cây cột mà đứng, bắt chéo hai chân, dáng vẻ bất cần, áo sơ mi màu đen ở trong gió bay lơ lửng, hai tay cắm vào túi quần, một gương mặt anh tuấn như được mài giũa, một đôi tròng mắt đen chăm chú nhìn Thời Tiểu Niệm, đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười đầy sự hứng thú.
Hắn tại sao ở đó?
“Ầm.”
Cây gậy đánh golf trong tay Thời Tiểu Niệm lập tức rơi xuống đất, vẻ mặt cô đầy mờ mịt đứng ở đó.
Cho nên, bây giờ là chuyện gì xảy ra?
“...”
“...”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, gió trên mặt hồ thổi qua mặt cô, cô bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, cô đưa tay long long sợi tóc.
“Tiểu Niệm.” Mona thấy Tiểu Niệm, lập tức hiện ra nụ cười đầy thân thiện, đi tới trước mặt Tiểu Niệm, ánh mắt màu xanh nước biển cong cong: “Tiểu Niệm, cô có phải nghĩ sai rồi hay không, Cung tiên sinh chẳng qua là...”
“Im miệng.”
Nghe vậy, Cung Âu hung ác ánh mắt đứng ở đó trừng phía Mona: “Các ngươi có thể biến khỏi chỗ này, lập tức.”
Cung Âu ngăn cản cô nói.
Mona đứng ở đó, trong đáy mắt có sự suy tư, sau đó khuôn mặt đầy sự vô hại cười nhìn về phía Cung Âu: “ Cung tiên sinh, anh nhìn anh đem Tiểu Niệm làm khóc. Tiểu Niệm, cô đừng hiểu lầm, Cung tiên sinh tính dành tặng cho cô một sự ngạc nhiên, tặng cho cô một đôi bông tai, chúng tôi chẳng qua giúp diễn tập mà thôi.
“ Lancaster Mona.”
Sắc mặt Cung Âu âm trầm, giọng nói giống như là từng chữ từng từ trong cổ họng phát ra, ánh mắt hung ác.
Người phụ nữ này đúng là nhiều chuyện đến cực điểm.
“...”
Thời Tiểu Niệm lại sửng sốt thêm một lần nữa.
“Ok, tôi không nói nữa. Vậy tôi đi trước.” Mona nói xong xoay người rời đi, sự không vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Loại người nhu nhược như Thời Tiểu Niệm lúc thấy cô với Cung Âu cùng chung một chỗ không phải là nên khóc chạy đi sau đó đối với Cung Âu ác cảm càng lúc càng lớn sao?
Kết quả là cô ta lại xách gậy đánh golf đến, thật đúng là không có một chút tố chất.
Chính là người bình dân hay làm ra loại chuyện này khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Bất quá, như bây giờ cũng tốt. Cái gì ngạc nhiên vui mừng một khi nói trắng ra cũng không thế nào vui vẻ, cái này cô hiểu rõ.
Đêm, càng ngày càng tối.
Trên đình cùng cầu gỗ không có mở đèn, chỉ còn lại ánh trăng chiếu sáng, trên mặt hồ cũng xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu dựa vào đình đứng một trái một phải, gió bên hồ không ngừng thổi, nâng mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm lên, phớt qua gương mặt Cung Âu.
Cung Âu giơ tay mình lên, cuốn lấy sợi tóc, quay vòng quay vòng, vẫn quay đến bên cạnh gò má cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn anh một cái.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, trên môi nhếch lên một độ cong, cười như không cười.
Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn hơi khó chịu lúng túng, mặc cho anh cuốn lấy tóc cô.