Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 541: Chương 541: Chương 290: Chúng ta kết hôn đi 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lập tức cô liền hiểu lầm.

“Không giống anh làm sao có thể phán đoán được có thể giống y như thực tế hay không.” Cung Âu mạnh mẽ nói.

“Thế thân còn phải giống nhau như đúc sao?” Thời Tiểu Niệm cam bái hạ phong với tính cố chấp của anh: “Như vậy Mona cũng không giống em mà, sao lại không chọn một thế thân như em?”

Nếu không có Mona ở, cô cũng không hiểu lầm thành như vậy.

“Tùy tiện đi, quan trọng là anh quá đẹp trai hấp dẫn ánh mắt của em là được, an quân tâm cô ta.” Cung Âu nhíu mày, dửng dưng nói.

“...”

Cái tên tự cuồng này.

Thời Tiểu Niệm liếc anh một cái, quyết định quên mất một màn cô hóa thân thành người phụ nữ đanh đá kia, cô nhìn anh mở lòng bàn tay ra, hắng giọng một cái nói: “Lại đây.”

“Lại lại làm?”

Cung Âu trừng cô.

“Bông tai đó, không phải muốn tặng em sao?”

Thời Tiểu Niệm nói, tiếp tục giơ tay ra.

“Sao có thể tặng tùy tiện như vậy được.” Những gì anh luyện tập đều bị hủy bỏ hết.

“Nhưng mà Mona đã tùy tiện nói ra rồi.”

“Vậy cũng không được, em cứ giả vờ như không biết đi, lần sau anh sẽ đưa.” Cung Âu lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kia ngoại trừ kiến thức chuyên nghiệp ra, cái gì cũng không làm được.”

Chuyên gia gây rối cho anh.

“...”

Thời Tiểu Niệm yên lặng, biết lễ vật là gì còn có thể giả vờ như không biết chờ lần sau lấy à?

Sao anh lại có thể bá đạo như vậy?

Cô suy nghĩ, đêm đã càng ngày càng khuya, bỗng nhiên ánh đèn trên cầu gỗ sáng lên, từng ngọn đèn từng ngọn đèn từ xa chiếu xuống cầu gỗ trong đêm tối, ánh đèn kia giống như một cái cây từ nhỏ đến lớn lên, những ngôi đình xung quanh cũng sáng theo sau.

Ánh đèn chiếu lên mặt hồ, như ánh sao rơi xuống.

“Thật là đẹp quá.”

Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn, không khỏi cảm khái nói.

“Cài này đã đẹp sao?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng: “Vốn là chờ em xuất viện rồi đưa, ở đây còn phải chuẩn bị, nước trên mặt hồ phải nở rộ, trên trời có lồng đèn đang bay, dưới nước cũn phải có những con cá sáng lên bơi lội, một vòng xung quanh bờ hồ đều nở rộ pháo hoa.”

“...”

Khoa trương như vậy.

Thời Tiểu Niệm chỉ là tưởng tượng cảnh tượng đó cũng cảm thấy hao tổn nhiều tiền, cô cười một tiếng, sau đó nói: “Nhưng mà em cảm thấy như vậy cũng đã rất đẹp mà.”

“Như vậy được rồi sao?” Cung Âu liếc cô một cái.

“Ừ, những thứ anh nói quá đốt tiền.”

“Thời Tiểu Niệm thưởng thức của em cũng quá thấp đi chứ, đi theo Cung Âu anh phải học làm sao biết đốt tiền.” Cung Âu khinh thường nhìn cô một cái, trên mặt tràn đầy ghét bỏ xoay người, đưa lưng về phía cô quay mặt ra biển.

Bảo cô học cách đốt tiền?

Thật đúng là một người đàn ông “tốt.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, đang muốn nói, chỉ thấy Cung Âu quay lưng về phía cô, đưa tay ra phía sau, nói: “Thôi đi, cho em trước cũng được dù sao cũng đã uổng phí.”

Cũng đã bị người phụ nữ Mona kia phá hủy hết.

“...”

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn chiếc hộp nhung màu xanh trong lòng bàn tay anh, chắc là bông tai.

Nào có ai tặng quà còn quay lưng về phía người tặng chứ.

Thật là ngạo kiều.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười cầm lấy hộp nhung, mở ra, chỉ thấy bên trong là một đôi bông tai rất khác biệt.

Bông tai được thiết kế cực kỳ tốt, xung quanh như gió dòng nước đang chảy, mà chất liệu cũng rất đặc thù, không biết là kim cương hay thủy tinh nữa, xinh đẹp sáng chói như lưu ly vậy dưới ánh đèn sáng chói.

Thật là đẹp.

Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa bị làm giật mình, cô phát hiện Cung Âu có gu thưởng thức rất tốt đối với đồ trang sức, bốn món trang sức đưa cho cô không có cái nào là không chăm chú chế tạo ra, đều có các loại hương vị khác nhau.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng ngạo kiều phía trước, đeo bông tai lên, sau đó mỉm cười nói: “Bốn món trang sức của em đã đầy đủ hết, sao có thể nói là uổng phí được?”

“Đương nhiên uổng phí, những gì anh đã nghĩ đều chưa có hoàn thành.” Cung Âu buồn bực nói, cái này hoàn toàn khác với những gì anh đã tưởng tượng.

Cô đã rất vui vẻ anh có cần buồn rầu như vậy hay không chứ.

Một tay Thời Tiểu Niệm cầm hộp nhung, một tay sờ lỗ tai, nói: “Anh nhìn xem, có phải em rất đẹp hay không?”

“Thời Tiểu Niệm anh cũng không tin hôm nay anh không cho em được ngạc nhiên mừng rỡ, chúng ta kết hôn đi.”

Cung Âu càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên quay đầu nói với cô, giọng nói như đinh đóng cột.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng trong ngôi đình màu xám tro, cả người cứng ngắc, ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu.

Một cơn gió lạnh thổi lất phất tới.

Hộp nhung từ trong tay cô rơi xuống, lăn dưới đất.

Trong phút chốc, giống như thời gian ngưng đọng lại vậy, cô ngơ ngác nhìn Cung Âu chăm chú, nghĩ là mình nghe lầm.

Nhất định là do tiếng gió quá lớn.

Thời Tiểu Niệm cười gượng hai tiếng, sờ bông tai: “Xem em này, tiếng gió thật lớn, lại nghe nhầm rồi.”

Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người, trái tim đập thật kịch liệt.

Kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.