Tại sao đột nhiên anh lại nói đến kết hôn vậy, không phải cô chưa từng nghĩ có đứa bé sẽ kết hôn, nhưng từ sau khi biết không tin đứa bé này là con của Cung Âu anh, cô cũng biết kết hôn là một chuyện rất mong manh.
Sớm nhất, cũng phải chờ đứa bé này ra đời, sau khi làm xét nghiệm ADN anh sẽ tiếp nhận tất cả những thứ này, sau đó sẽ nói kết hôn.
Nhất định anh sẽ không nói vào lúc này.
Sẽ không.
Nhất định là cô nghe lầm, là cô nghe lầm rồi.
Thời Tiểu Niệm không để cho mình tự mình đa tình, nhìn mặt hồ thật lâu sau trái tim cũng không bình tĩnh lại được.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp từ tính của Cung Âu vang lên sau lưng cô: “Lúc nãy em nói, ở chung một chỗ với anh em có gánh nặng rất lớn, em nói, em yêu anh yêu đến hèn mọn, những lời này, tại sao cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghe em đề cập tới?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngây người, không nghĩ tới anh lại hoàn toàn nhớ hết những gì cô vừa nói, cắn cắn môi, sau đó cô giả vờ tùy ý nói: “Nhất thời cấp bách nên nói lẫy, không có gì.”
“Thật sự chỉ là nói lẫy sao?”
Cung Âu nhìn bóng lưng của cô nói, đôi mắt đen thâm trầm.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng.
“Lão già Phong Đức kia nói, anh không cho em đủ cảm giác an toàn.” Cung Âu đi lên trước, mạnh mẽ xuay người cô lại, làm cho cô không thể không đối mặt với mình:: “Vậy kết hôn có đủ an toàn hay không?”
Anh còn nói kết hôn nữa.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh: “Cung Âu, anh biết kết hôn đại biểu cho cái gì không?”
“Không phải em luôn muốn có một cái nhà sao? Bây giờ Cung Âu anh liền cho em.”
Cung Âu đứng trong đình, trước mặt cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, bá đạo tuyên thệ nói.
Không có lồng đèn.
Không có những con cá sáng lên.
Không có ánh đèn đầy hồ.
Nhưng anh nói cho cô hai chữ, câu này đối với cô mà nói, đủ để thắng được tất cả.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lại chua xót thêm lần nữa, cô cơ hồ muốn bật thốt lên đồng ý, nhưng gió lớn trên mặt hồ vẫn thổi tỉnh lại một ít lý trí còn thừa lại của cô: “Anh kết hôn với em, sau này thật sự không thể đi Anh quốc nữa.”
Nói yêu đương không là gì, nhưng kết hôn là một chuey65n lớn không thể nghịch chuyển lại được.
“Vậy không đi.”
“Không phải anh luôn không tin tưởng đứa bé trong bụng em không phải của anh sao?”
“Cho dù nó không phải của anh, tại sao anh không thể cưới em?” Cung Âu hùng hồn hỏi ngược lại, trợn mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em cho anh một câu trả lời thống khoái, gả hay là gả hay là gả?”
Thời Tiểu Niệm nhìn sâu vào trong ánh mắt của anh, đôi mắt anh đen nhánh, giống như nam châm vậy hút hết mọi thứ vào trong.
Thời Tiểu Niệm có cảm giác mình cũng sắp bị hút vào.
Cung Âu không nhịn được thúc giục cô không ngừng: “Có hay không nói đi nói đi, Thời Tiểu Niệm em có nói hay không nhanh lên một chút/”
“Anh đây là đang cầu hôn, hay là ép cưới?”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh dở khóc dở cười.
“Ép thì thế nào?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô chằm chằm.
“Vậy em chỉ có thể gả cho anh thôi, còn làm sao được nữa.”
Thời Tiểu Niệm bật cười, sau đó nhón chân lên ôm cổ Cung Âu, nhào vào trong ngực anh, cô nói tùy ý, thật ra trái tim đã hoàn toàn đập sai nhịp từ lâu.
Nhà.
Rốt cuộc cô đã có nhà.
“Nói không tình nguyện như vậy?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đưa tay vòng qua eo cô ôm thật chặt: “Thời Tiểu Niệm, em nghe đây, sau này ghen hay nổi giận cũng được, nhưng không cho phép em nửa đêm khó chịu không chịu ngủ, lại càng không cho phép em rơi nước mắt.”
“...”
A.
Được rồi, tối không qua cô không chịu ngủ đã bị anh nhìn thấy hết rồi.
Anh có cần tinh mắt như vậy hay không, bởi vì cô không ngủ, cho nên hôm nay anh đi mua bông tai muốn tạo bất ngờ cho cô, thậm chí cầu hôn?
Cung Âu, thật sự anh không cần làm nhiều thứ như vậy vì cô.
Thời Tiểu Niệm ôm Cung Âu thật chặt, ánh mắt dần dần mơ hồ, giọng nói nghẹn ngào: “Cung Âu, trên toàn thế giới này anh là người đối tốt với Thời Tiểu Niệm em nhất.”
“Nói nhảm,“
Cung Âu nói, bên trong đôi mắt đen xẹt qua một tia đắc ý.
“Cho dù sau này chúng ta biến thành như thế nào, từng có giây phút này, cuộc đời của Thời Tiểu Niệm cũng đã đáng giá.” Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nói, cảm động đến không thể khống chế được.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô đã có nhà.