“Vì lẽ đó tôi lựa chọn sau khi chia tay sẽ không liên lạc, không lui tới, chúc phúc lẫn nhau là tốt cho cả hai.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười tiếp tục nói, kết thúc phần trả lời bản thân.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, không thốt nên lời.
Anh hoàn toàn bại dưới tay cô.
Cô trả lời bình tĩnh, hợp lý, không chê vào đâu được, nhưng trên thực tế chính là muốn cùng anh hoàn toàn rũ sạch mọi quan hệ, sẽ không tiếp tục gặp gỡ nhau, lời này từ trong miệng cô nói ra, thể hiện sự kiêu ngạo.
Cô không trông ngóng anh, không bám vào anh.
“…”
Cung Âu ngồi tại chỗ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giống như lúc nào cũng có thể bùng phát.
Cô đâm sau lưng anh một nhát anh nhịn, nhưng từ đây cô muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng anh, anh không thể nhịn được.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười ngồi im.
“ Niệm tiểu thư vừa nói tới mỗi người có tình yêu mới, có phải cô đang nói đến người thứ ba xen vào mối quan hệ của hai vị?” các vị phóng viên bám sát ngay vấn đề, khả năng suy diễn của họ nhanh nhạy và phong phú vô cùng.
“Không phải.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
“Buổi họp báo đến đây là kết thúc, cảm tạ các vị ký giả đã nhiệt tình tham gia .” Nữ MC kịp thời cắt đứt các câu hỏi tiếp theo, ngăn chặn các vị ký giả làm phiền đến các lãnh đạo công ty.
Tuyên bố kết túc ngắn gọn.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, sắc mặt nhợ nhạt chào các vị ký giả, sau đó cùng bạn bè đi ra ngoài, Cung Âu đi ở phía sau cô.
Thời Tiểu Niệm đi tới căn phòng phía sau cùng, Phong Đức cùng mr Cung chờ đợi sẵn nơi đó.
Mr Cung đứng yên, trên tay kéo theo chiếc vali đựng hành lý kiểu cổ điển.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi về phía trước, Cung Âu tức giận quát lớn phía sau nàng, “ Thời Tiểu Niệm, em nói vậy là có ý gì?”
Anh ta còn nổi nóng.
Thực sự là buồn cười.
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía anh, cố gắng giữ bình tĩnh ngăn bản thân xúc động.
Cung Âu tức giận, ngón tay thon dài dùng sức mà nắm chặt ca-ra-vat, đôi mắt trừng cô, “Tôi và em nói rõ ràng là chia tay nhau, em nói không tiếp xúc không liên lạc nghĩa là sao, em nói rõ cho tôi!”
“Không liên lạc không lui tới , ý nghĩa đơn giản như vậy Cung tiên sinh không hiểu thật sao?”
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười trào phúng nhìn anh.
Cách đó không xa trên hành lang, Mona mặc đồ đẹp đẽ đứng dựa vào tường, nhìn bọn họ như xem một vở tuồng vui, đôi mắt xanh kiêu ngạo hân hoan sự chiến thắng.
“Có tới lui hay không là do em quyết định sao?”
Cung Âu trừng mắt quát Thời Tiểu Niệm.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chỉ cảm thấy anh quá sức vô lý, cô lạnh lùng nhìn Cung Âu, từng chữ nhấn mạnh, “Cung tiên sinh, ngài nghĩ quá nhiều, tôi xin phép nói lại vấn đề này.”
Anh khống chế cơn giận nhìn cô.
“….”
Thân hình Cung Âu cứng ngắc
“Xin lỗi, ngài cao cao tại thượng, ngài nói cái gì tôi đều chỉ có thể thuận theo, nhưng dù gì cũng từng có tình cảm với nhau, coi như tôi chỉ là đồ chơi của ngài lúc buồn chán, nhưng tôi cũng là con người biết yêu ghét.”
Cô đau lòng nói từng chữ, cảm giác thất vọng hoàn toàn, điều này anh mãi mãi không còn cảm nhận được.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt anh, kiên quyết nói thẳng, “Vì vậy, chúng ta đến đây là kết thúc, tương lai cũng như vậy mãi mãi không có gặp mặt nhau hoặc mời nhau bữa cơm như những người bạn.”
Cô chán ghét sự giả dối này nhằm đề cao tôn vinh bản thân của anh.
“ Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu lúng túng vẻ mặt xấu hổ, cô biết rõ anh đang suy nghĩ gì.
Anh muốn sau chia tay còn có thể cùng cô gặp mặt, nhưng cô muốn hoàn toàn cắt đứt mọi thứ.
“Hôm nay họp báo chính là lần cuối cùng tôi phối hợp cùng ngài, sau này, xin thứ lỗi tôi không thể nghe theo.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói, giọng nói lạnh lẽo.
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, không hề có một chút do dự.
Mr Cung liếc nhìn cô, giúp cô kéo chiếc vali đi theo phía sau.
“ Thời Tiểu Niệm”
Cung Âu đứng ở nơi đó, điên cuồng mà hét lên, cổ áo và ca-ra-vat nhăn nhúm không thể tả, toàn thân tràn ngập tức giận.
Thời Tiểu Niệm dừng bước nhưng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng, “Cung Âu, điều ngài muốn tôi đã đáp ứng, lúc này tôi chỉ cần điều này, tôi không muốn gặp lại ngài”
Thời Tiểu Niệm sãi chân bước đi về phía trước, không thèm ngoảnh lại.
“…”
Cung Âu cứ như vậy trừng mắt nhìn bóng lưng của cô càng ngày càng xa, mãi đến tận hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của anh.
Tôi chỉ cần điều này, tôi không muốn gặp lại ngài.
Tôi chỉ cần điều này, tôi không muốn gặp lại ngài.
Thời Tiểu Niệm
Cung Âu điên cuồng bộc phát toàn thân, cởi âu phục, tàn nhẫn ném xuống đất.
Lẽ ra không nên tức giận, nhưng anh không khống chế được.
Coi như anh muốn chia tay, cô đồng ý điều kiện của anh.
Bây giờ lại đổi ý vĩnh viễn không còn nhìn mặt nhau.
Tại sao lúc trước cô có thể chờ đợi Mộ Thiên Sơ, kiên trì lâu như vậy, đến anh chỉ vỏn vẹn có 6 ngày cô bỏ cuộc.
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi hội sở khoa học kỹ thuật, ở ngoài cửa chính có một chiếc Limousine chờ ở đó.
“ Thời tiểu thư, cô muốn đi đâu tài xế sẽ chở đến tận nơi, sau này chiếc xe là do cô toàn quyền sử dụng.” Phong Đức đuổi Thời Tiểu Niệm giải thích.
“Tôi không cần xe.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Mr cung đối với cô mà nói có ý nghĩa đặc biệt, giống như một người bạn cho nên cô cần nhưng tài sản khác của anh cô không cần.